Giang Thư Kì ăn diện sang trọng đúng chất tiểu thư nhà quyền quý, cô ta tự nhiên lái xe thẳng vào biệt thự của Tử Khanh mà không cần phải xin phép. Bước xuống xe, cô ta cúi chào vị quản gia nghiêm nghị đang đứng ở cửa chính.
" cháu chào bác, Khanh có nhà không ạ ? Cháu tới công ty nhưng không gặp anh ấy "
" có chuyện gì không? Thiếu gia đã cùng tiểu thư đi công tác từ hôm qua rồi "
" công tác ? Anh ấy có nói khi nào về không ?"
" không có, tiểu thư có thể gọi điện hỏi thử"
" à dạ thôi, cháu đi trước "
Cô ta mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay gót rời đi, tiếng gót giày và côm cấp trên nền gạch đầy quyến rũ. Người đàn ông trung niên điềm tĩnh nhìn theo đầy lịch sự chỉ thầm lắc đầu cười khẩy trước bộ dạng ngạo man.
Vừa mở cửa xe định ngồi vào đã có tiếng người hầu chào ở ngoài cổng. Dừng tay lại chút, hoá ra là hai người đã về đến nơi. Chiếc Ferrari lao thẳng vào trong khoảng sân rộng vào dừng lại trước mặt Giang Thư Kì.
Vị quản gia chậm rãi bước đến gần cung kính cúi chào thiếu gia nhà mình. Khác hoàn toàn bộ mặt giả tạo khi nói chuyện với Giang tiểu thư vừa nãy.
' có việc gì sao?"
" ừm... gặp anh trao đổi chút. Nghe nói anh đi công tác, không ngờ lại về kịp lúc thế đẩy !"
Nụ cười căng ra đến mang tai, bộ dạng thân thiết này thật khiến người ta phải bĩu môi chỉ có Tử Khanh là không cảm thấy lạ.
Anh mở cánh cửa bên kia, cẩn thận bế nhóc con ra khỏi xe. Từng hành động đều nhẹ nhàng,nâng niu nhóc con trên tay.Cô ngủ say tới mức không biết mình bị nhấc bổng trên không trung, gục đầu vào vai anh cứ thế mà mơ.
" mang cả em ấy theo ?"
" ừm...em vào trong đi !"
Anh dễ dàng trả lời câu hỏi mà không chút phân vân,đôi chân dài tự nhiên đi vào trong.
Giang Thư Kì nhìn người đàn ông mang Tú Vy vào nhà mà lòng nảy lên nhiều suy đoán. Cuối cùng chẳng biết tính toán gì mà thầm đắc ý, gương mặt chẳng hiểu sao lại mãn nguyện vô cùng. Cô ta như vừa đạt được thành tựu gì đó to lớn, nhướn mày sải bước vào bên trong.
có chuyện gì vậy ?"
" à...em định xin anh qua chi nhánh ở nước ngoài làm việc thôi. Lâu lâu đổi gió "
" em muốn ở chỗ nào ? Mà Giang gia thiếu công ty cho em đổi gió hay sao lại cứ thích bám lấy Quách Khương Tử nghèo nàn vậy ?"
Tử Khanh ngồi xuống đối diện với người phụ nữ, anh rót mời cô ly nước rồi thong thả vắt chéo chân.
" nào có. Anh biết gia đình em không chuộng kinh doanh mà chỉ làm chơi thôi. Quách Khương Tử vẫn tốt hơn "
Trong cách nói của cô ta có phải là đang ám chỉ đến lĩnh vực mà Giang gia thống lĩnh hay không ? Dáng vẻ lịch sự nhưng lại đầy kiêu kì đó dần trở nên nguy hiểm.
" ừm...em thích chỗ nào thì liền có thể tới chỗ đó. Người nhà cả "
" anh là tốt nhất. À...Vy không phải đi học sao? Em thấy cô bé đi công tác cùng anh.."
" ốm nên nghỉ !"
" ò thôi em tới xin phép sếp thế thôi...em về trước. Bye anh...moa"
Trước khi rời đi còn để lại cái hôn gió khiến anh bật cười bất lực mặc kệ cho vị đại tiểu thư này ngông cuồng. Không đi theo, Tử Khanh đút tay túi quần nhíu mày cưng chiều nhìn cô gái ra xe. Tiếng ô tô lái khỏi sân dần nhỏ lại rồi biến mất.
" chú Tô, thái độ của chú với cô ấy hôm nay không được tốt thì phải. Đừng để tôi nhìn thấy có lần sau !"
" tôi biết rồi thưa thiếu gia !"
Anh khiển trách người đàn ông bên cạnh rồi lạnh lùng đi vào trong để lại vị quản gia già cúi đầu bên ngoài. Hôm nay ông đúng là hơi mất kiểm soát thật.
" hello bé cưng, có chuyện gì rồi ?"
" bỏ cái giọng ghê tởm đó đi ! "
" Ồ ok miễn em thích !"
Giang Thư Kì lái xe trên đường cao tốc, cô ta với tay lấy trong hộc xe ra chiếc điện thoại khác. Bên trong danh bạ chỉ có đúng một số điện thoại, không chần chừ lập tức nhấn gọi. Không mất quá nhiều thời gian để người bên kia nhấc máy, hắn ta quen thuộc dùng cách nói chuyện thân mật khiển Giang Thư Kì nhíu mày. Cô ghét bỏ, thấp giọng ra lệnh.
Người bên kia không rõ là nam hay nữ, hắn không để lộ sơ hở nào cả.
Giọng nói bị bóp méo nghe ồm ồm đủ để hiểu nội dung.
" Có vẻ Quách Tử Khanh đã biết yêu rồi thì phải "
" có vẻ là có vẻ như nào? "
" không đúng! phải nói là hắn đã có điểm yếu rồi thì phải "
" vậy mới đúng..nó đang dần đi đúng quỹ đạo mà Giang tiểu thư nhà ta mong muốn "
Người bên kia đắc ý, cái cách nói chuyện vừa lẳng lơ vừa có gì đó nguy hiểm đáng sợ. Hắn biết tất cả những gì mà mà Giang Thư Kì đang nói dù cô ta chỉ dùng con chữ ám chỉ.
" tôi làm tốt như vậy... không định có thưởng?"
" lợi lộc em nhận cả tôi đâu được miếng nào ?"
"ha..."
Cô lạnh lùng tắt máy, ném chiếc điện thoại trở về chỗ cũ, khinh bỉ nhếch mép. Hắn ta có chắc là không có lợi lộc gì? Chỉ có chúa mới biết điều đó, mà cô cũng không quan tâm lắm. Chỉ cần biết mọi thứ đang dần đi đúng với kế hoạch mà ả ta lập ra mà thôi.
" Chắc em lại làm Quách thiếu phu nhân sớm thôi Khanh ạ !"
Chưng ra bộ mặt đắc ý, sự vui mừng thúc cô ta đạp chân ga mạnh thêm. Bánh xe cẩu vào mặt đường rồi lao về phía trước.