Dù đã chặn hết mọi lỗi ra nhưng vẫn không ngăn cản được việc cô hoàn toàn bốc hơi khỏi Singapore. Tư Nguyệt được đưa đi cấp cứu trong tình trạng mất máu nghiêm trọng, cũng phải thôi một bồn nước đỏ chót ấy, một trong hai con dao găm chỉ thiếu 3mm nữa là chạm vào tim Tư Nguyệt. Triệu Dương được giao ở lại bệnh viện trông chừng. Vì thế nên Lôi Mã người còn lại trong tổ hợp 3 người sẽ đi tìm Diệp Sở Noãn cũng Lãnh Nguỵ Thần.
Diệp Sở Noãn mơ màng tỉnh dậy, cô thấy cả người bay bổng nâng nâng. Phải mất vài phút mới có thể nhìn rõ xung quanh. Đây là một căn phòng kín, cửa sổ tròn bằng kính lực đã cho thấy cô đang ở trên một chiếc thuyền.
“Ngoài biển sao?”
Cô nhớ lần cuối mình có ý thức là lúc có nhìn thấy gã áo đen đâm dao vào ngực Tư Nguyệt. Cô có phòng vệ nhưng đám người đó quá đôn, thân thủ lại vô cùng tốt, cũng được so sánh ngang với đám Tư Nguyệt.
Cô chắc chắn rằng mình đã bị bắt đi, nhưng bọn họ lại không trói cô lại Diệp Sở Noãn ổn định cơ thể rồi bước xuống giường, quả nhiên cửa đã bị khoá chặt, bên ngoài còn có người canh gác. Muốn trốn ra là điệu không thể.
Cô đi quanh căn phòng những cũng chẳng có gì giúp ích được, đa số toàn đồ nhựa và vải, điện thoại thì bị lấy mất, trang sức cũng bị tháo sạch. Nghe thấy tiếng khoá cửa cô vọi chạy về giường nằm xuống ngắm mắt ngư chưa có gì xảy ra.
Hai cô gái ngoại quốc tiến vào, đặt khay đồ ăn lên bàn và một bộ đồ mới rồi đi nhanh ra ngoài, cửa lại tiếp tục bị khoá. Diệp Sở Noãn không muốn ăn nhưng sau mấy ngày vì muốn tiếp tục sống nên cô đành ăn. Sau đó mới phát hiện trong thức ăn lúc nào cũng có thuốc mê, không quá năm phút sau khi ăn xong cô sẽ thiếp đi.
Chẳng biết qua mấy ngày trên biển, có một người đàn ông đi vào không nói gì đập mạnh vào gáy cô Diệp Sở Noãn nhanh chóng lịm đi, gã bịt mắt cô lại rồi mới vác cô ra khỏi đây. Tỉnh lại lần nữa cô thấy mình đang nằm trên một tấm bạt, bên cạnh có khá nhiều người, toàn bộ đều là phụ nữ và trẻ con. Nhìn họ rất tồi tệ, ai nấy đều rất tàn, tóc bị cắt ngắn hết, trên người đầy những vết bầm tím, lấm lem, chỉ mặc một chiếc váy trắng mỏng tang.
Thấy cô tỉnh người phụ nữ trẻ tuổi ném chiếc váy trắng ra cạnh chân cô: “Thay đi”
Diệp Sở Noãn nhìn chiếc váy cạnh chân, không nhúc nhích: “Đây là đâu?”
Người phụ nữ kia thản nhiên đáp: “Không biết”
Đợi một lát vẫn thấy cô ngồi im người phụ nữ đi tới động tay liền muốn giúp cô thay quần áo Diệp Sở Noãn lùi lại: “Cô làm gì?”
Người phụ nữ chỉ vào chiếc váy: “Không muốn chết thì thay nhanh”
Diệp Sở Noãn không hiểu chuyện gì xảy ra lúc này một hồi trống vang lên, người phụ nữ vội vã đứng lên: “Nhanh lên!”
Rồi chạy nhanh ra ngoài. Mọi người xung quanh cũng đứng dậy theo.
Cô đứng dậy bước qua chiếc váy đi ra ngoài, lật tấm bạt ra phía trước như một bãi chiến trường, phụ nữ, trẻ con đều đang đứng xếp thành hàng trước một tấm gỗ cao.
Thấy cô đứng ngẩn ra đó, một gã đàn ông to cao đẩy mạnh người cô: “Quần áo của con bé này đâu?”
Người phụ nữ khi nãy đưa quần áo cho cô vội rụt cổ lại.
Thấy mọi người không có phản ứng gì gã đàn ông vội túm áo kéo cô gái kia ra, thẳng tay tát mạnh vào mặt cô gái: “Tao bảo mày như thế nào? Hả?”
Nhìn nét mặt hung tợn ấy cô gái quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Gã đàn ông đạp một cước khiến cô gái ngã lăn vài vòng trên đất, không dám nhúc nhích.
Diệp Sở Noãn định tiến lên thì có hai người giữ chặt cô lại: “Mấy người là ai?”
Gã to cao vừa nãy tiến lên túm cổ áo sơ mi trước ngực cô giật mạnh, chiếc áo bị kéo rách toàn bộ, lộ ra nửa thân trên trước mặt tất cả mọi người. On
Diệp Sở Noãn cố gắng cùng vẫy nhưng sức lực của hai người đàn ông không phải chuyện đùa, cô càng vùng vẫy thì càng bị siết chặt hơn. Cảm giác sợ hãi bao trùm lên toàn bộ trí não cô: “Dừng lại! Đừng mà!”
Tiếng hét của cô chỉ như gãi ngứa đối với mấy gã đàn ông thô bạo này, bên kia có vài người có ánh mắt đồng cảm với cô nhưng tất cả cũng chỉ biết im lặng.
Cô ra sức vùng vẫy, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt: “Dừng lại đi! Làm ơn! Tôi sẽ thay! Tôi có thể tự thay!”
Gã đàn ông dừng động tác kéo quần cô, cũng may quần thiết kế riêng có tới 2 cúc kim loại và khoá cố định nên muốn cởi cũng tốn chút thời gian đối với những người tay to. Hắn liếc cô rồi hất cằm với hai tên đang giữ cô. Chúng kéo cô vào lại chiếc lều ném cô lên tấm bạt ban đầu, lạnh lùng nói: “Cô có 1 phút”
Diệp Sở Noãn túm chặt chiếc váy kéo lên ngực gật đầu, thân thể vẫn cứ run bần bật.
Lúc bọn chúng quay ra một đứa bé ở trong góc chui ra nhỏ giọng nói: “Chị mau lên! Bọn chúng không có tình người đâu!”
Diệp Sở Noãn gật đầu nhanh chóng thay chiếc váy lên người sau đó hỏi cô bé: “Em biết đây là đâu không?”
Cô bé gật đầu nhưng lại nói: “Chị mau ra đi! Chút nữa em sẽ nói chị nghe”
Dù rất tò mò nhưng cô vẫn nén lại, cảm giác ngứa ngáy da thịt vẫn còn nguyên, cô nghiến chặt răng cố chịu bước ra ngoài. Vành mắt cô đỏ hoe bước ra, bước chân mềm nhũn.
Cô gái bị đánh ban nãy đã xếp hàng ngay ngắn, cô bị kéo tới cuối hàng. Nhìn mọi người xung quanh ai nấy đều cúi gằm mặt xuống.
Gã cầm đầu ngồi trên chiếc ghế bọc da phía trên, cầm điếu thuốc nhả khói phì phèo: “Chúng mày đều bị bán tới đây làm công cụ mua vui, đó là vinh hạnh cho những đứa bị bỏ rơi như chúng mày! Chúng mày nên biết ơn vì điều đó, nếu như tao phát hiện đứa nào có ý nghĩ không ngoan ngoãn thì sẽ biết tay tao! Vì hôm nay có người mới nên chúng mày được nghỉ như quy định!”
Đợi tới khi gã đó đứng dậy rời đi mọi người mới lục tục trở về lều. Diệp Sở Noãn gần như không đứng vững ngã khuỵu xuống đất, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cô gái bị đánh lúc nãy đi tới dìu cô lên: “Vào đây”
Cô cả người bất lực mất sức dựa vào người cô gái đi từng bước vào trong lều.