" Dạ Xuyên, trưa nay cậu đi ăn với tôi nhé!"
Chương Hi đang lật tài liệu đột nhiên ngưng lại, quay sang nữ đồng nghiệp bên cạnh mà lúng túng.
" Đi ăn sao?...Chỉ 2 chúng ta à?"
" Ừ."
Nữ đồng nghiệp hồ hởi, mong chờ nghe câu đồng ý từ Chương Hi. "Không phải chứ! Làm sao mà từ chối ..."
" Chắc...chắc không được..."
Nghe thấy hai từ " Không được " phát ra từ miệng Chương Hi, nữ đồng nghiệp nhăn mặt, xẵng giọng:
" Không được? Tại sao hả?"
Chương Hi đờ người, lắp bắp:
" Ừ thì...tôi...tôi...có bạn gái rồi. Trưa nay tôi phải về nhà ăn cơm cùng bạn gái."
Nữ đồng nghiệp nhìn Chương Hi bằng ánh mắt nghi hoặc, chưa thật tin vào những lời cô nói.
" Bạn gái? Cậu có bạn gái hồi nào? À, có phải cậu chê tôi không hả?"
" Làm...làm gì có...Tôi thực sự có bạn gái mà..."
Chương Hi cố gắng ổn định ánh mắt để đỡ bị phát hiện mình nói dối, gượng cười như 1 kẻ đã có bạn gái thật.
Nữ đồng nghiệp chắc tin, liền quay về chỗ. Chương Hi cười cười, thở dài vì cô ta đã đi. Bạn gái gì chứ, cô là nữ đây...
" Thư kí Lâm?" - Trưởng phòng bất ngờ lên tiếng khiến cho cả phòng đều nhìn ra phía cửa.
Lâm Nặc vẫn như mọi ngày, vest chỉn chu, trên tay vẫn luôn cầm một tập tài liệu, nếu không phải là người trong công ty chắc ai cũng nghĩ anh ta là quản lý cấp cao. So với Ngụy Đình, anh ta trông có vẻ dễ gần hơn, hình như anh ta rất ít nói chuyện nhưng vì công việc nên Lâm Nặc buộc phải giao tiếp.
" Vâng." - Lâm Nặc nhìn về phía trưởng phòng rồi đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt anh ta dừng lại ở chỗ Chương Hi.
" Sáng nay, Ngụy Tổng đã xem qua các dự án do bộ phận đảm nhiệm, rất may là không có vấn đề nào khúc mắc."
Mọi người trong phòng trông rất hào hứng trước thông báo của Lâm Nặc, chỉ mỗi Chương Hi, một mình ngồi bên cửa sổ, gương mặt tỏ ra chán ghét.
Lâm Nặc nhìn thấy dáng vẻ của Chương Hi, biết ngay là cô đang khó chịu vì cái gì nên liền nói tiếp:
" Vì số lượng dự án lần này rất nhiều, đặc biệt những dự án Dạ Xuyên làm rất tốt nên dù cậu ấy là nhân viên mới nhưng Nguỵ Tổng vẫn quyết định thăng chức cho cậu ấy. Mọi người không có ý kiến gì chứ."
Chương Hi giật mình, tưởng mình nghe nhầm, cô ngơ ngác, nhấp mắt liên tục mấy cái, hết quay sang bên phải lại quay sang bên trái nhìn quanh, cuối cùng dừng ở chỗ Lâm Nặc đang đứng. Cô đưa ngón tay lên tự chỉ về phía mình:
" Tôi á?"
Lâm Nặc lại hoàn toàn thản nhiên như chưa nói gì, gật đầu trả lời.
" Không nhầm chứ? Dù gì tôi mới tới đây có mấy ngày..."
Lâm Nặc biết trước cô sẽ nói như vậy liền cắt ngang lời Chương Hi:
" Ngụy Tổng không phân biệt giữa nhân viên mới và nhân viên cũ, chỉ cần có khả năng thì đều có thể thăng chức."
Chương Hi càng ngây ngốc hơn, cô tự nghĩ sao tên Ngụy Đình này lại dễ dãi vậy, đến nhân viên làm việc mấy năm cũng chưa lên chức được lại đi thăng cấp cho cô, chẳng nhẽ hắn muốn cô bị người khác bàn tán chết sao? Rốt cuộc hắn muốn cái gì?...
" Dạ Xuyên, mời đi theo tôi đến gặp Ngụy Tổng."
" Hả?"
Chương Hi chưa kịp định hình thì đã phải đi theo Lâm Nặc. Từ khi cô đến đây, chưa bao giờ cô thấy có ai được gọi lên gặp trực tiếp Giám đốc, vậy mà giờ cô lên gặp hắn.
" Ngụy Tổng, Dạ Xuyên đến rồi ạ."
" Vào đây."
Lâm Nặc ra hiệu cho Chương Hi đi vào, rồi đóng cửa lại.
" Trong căn phòng với màu chủ đạo là đen tuyền khiến cho không gian trông có vẻ hơi thần bí nhưng may ra là có cửa sổ lớn." - Đó là cảm nhận đầu tiên của Chương Hi khi bước vào phòng làm việc của Ngụy Đình.
Ngay khi cô đang ngây ngốc nhìn ngắm căn phòng thì Ngụy Đình đang nhìn cô, bất giác hắn mỉm cười - một nụ cười nhẹ chỉ trong vài giây rồi biến mất.
" Nhìn đủ chưa?"
Chương Hi lại bị giọng nói của Ngụy Đình làm cho giật mình, thep phản xạ cô quay người nhìn về phía hắn ta, cúi đầu xuống.
" Ngẩng mặt lên."
" Vâng..."
Chương Hi nhìn thẳng Ngụy Đình, dáng vẻ hắn lúc làm việc cũng không tệ, nhưng đôi ngươi sáng như vậy cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô lúng túng.
" Ngụy...Ngụy Tổng gọi tôi lên có việc gì căn dặn?"
" Cậu nghĩ sao?"
" Dạ?"
" Dự án cậu làm...rất vừa ý tôi nhưng khi đọc duyệt, tôi lại thấy từ cách viết đến cách sắp xếp dự án rất thành thục, giống như cậu...đang che giấu điều gì đó."
Ngụy Đình một tay chống cằm, tay còn lại cầm cây viết xoay xoay, hắn đang cố nhẫn nại chờ câu trả lời từ cô.
Chương Hi cứng đờ người khi nghe hắn nói. Thực sự cô không rõ hắn có ý cái gì, rốt cuộc hắn ta có đang cố thăm dò cô hay không, cô cũng chẳng rõ. Trong vô thức, Chương Hi nhíu mày lại nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh.
" Sao ạ? Ngài đang nói gì vậy?"
" Không phải à?" - Đôi mắt của Ngụy Đình bỗng híp lại, đay mắt hình như hiện ngang một tia lạnh lẽo.
" Ý Ngài là tôi giấu kĩ năng?...Thật sự tôi đâu cần làm như vậy. Nếu muốn giấu đi, tôi đã không thể hiện nó trong lúc viết dự án. Với cả, tôi là nhân viên mới, làm sao Ngài biết tôi có khả năng làm những gì?"
Nét mặt Ngụy Đình vẫn không thay đổi, hắn tiếp:
" Đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn."
Chương Hi lúc này gần mất kiểm soát, lời nói của cô bỗng chậm lại:
" Ngoài câu trả lời đó ra thì tôi không còn gì khác nữa. Nếu Ngài có đuổi việc tôi thì cũng chịu thôi."
Ngụy Đình nhíu mày khi thấy Chương Hi phản kháng, hắn thay đổi tư thế, ngồi tựa người vào ghế, hất cằm nhìn cô.
" Cậu nghĩ rằng cậu vẫn sẽ tìm được việc làm nếu cậu bị tôi đuổi việc sao?"
" Nhưng tôi cũng đâu thể chiều theo ý muốn của Ngài chứ. Nếu muốn đuổi việc tôi, Ngài cứ việc nói thẳng cần gì phải vòng vo."
Ngụy Đình nhếch miệng cười, nhìn cây bút trên tay rồi liếc nhìn Chương Hi.
" Hay là vậy nhỉ?"