Chương Hi thất thần, ngồi đơ người khoảng chừng ba giây chưa kịp nghĩ ra lý
do, vừa lúc, cơn nấc cụt kéo đến, cô mới kịp định thần lại.
Sao vậy?" - Chí Minh hỏi cô trong khi đang nhìn đường lái xe.
Không... không sao..."
Cô tựa lưng vào ghế rồi tự nghĩ xem rốt cuộc Chí Minh với Ngụy Đình có quan hệ gì nhưng chẳng thể đoán ra được. Đột nhiên, chiếc xe bẻ lái, tấp sang lề đường rồi dừng lại. Chương Hi ngơ ngác nhìn Chí Minh, đang định hỏi xem có vấn đề gì thì Chí Minh đã giải thích.
Bệnh của anh..."
Anh guc đầu lên vô lăng, thở dài, tay anh siết chặt mà không nói thêm câu nào. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa kính ôtô, dọi thẳng vào Chí Minh khiến cho mái tóc anh vốn màu nâu hạt dẻ, giờ như sáng lên, hoà với ánh nắng. Cô ngồi bên cạnh, không biết từ khi nào đã tỉnh rượu, đưa tay vỗ lên vai anh.
Cứ như vậy, hai người im lặng, chỉ nghe được tiếng xe cộ đi lại. Chương Hi chẳng nói gì bởi có lẽ cô nhận ra Chí Minh cần bình tĩnh, cô hiểu cảm giác bất lực trước căn bệnh của bản thân mà không thể làm gì. Hơn nữa, Chí Minh còn là bác sĩ, càng cảm thấy tuyệt vọng hơn ai hết. Khi hai người quen nhau, Chí Minh đã bị rối loạn thị giác chừng một tháng. Lâu lâu, tầm nhìn của anh sẽ mờ đi, khó có thể nhìn rõ vật trước mắt, đó là lý do tại sao anh lại cho xe tấp bên lề đường. Và cần khoảng vài ba phút để tầm nhìn của anh trở lại bình thường.
Lát sau, Chí Minh khởi động lại xe rồi đi ra đường lớn, Chương Hi lúc này vẫn chưa nói gì, cô chỉ cúi mặt xuống, văn ve đầu ngón tay.
' Bíp...Bíp...Bípppppp...
Tiếng còi xe lớn, kéo dài làm cho Chương Hi giật mình ngẩng đầu lên.
Một chiếc xe tải lao thẳng tới trước mũi xe Chí Minh. Trong giây khắc, Chí Minh theo phản xạ bẻ lái để tránh va chạm, nhưng anh có cảm giác như xe của mình đã bị đâm trúng. Xe của anh mất lái, lao thẳng về phía lan can sắt. Cú va đập mạnh làm cho Chương Hi nhắm tít mắt, đầu cô bị chấn vào cửa, rồi máy chảy ra nhưng khi bất giác quay sang nhìn Chí Minh đang cố điều khiển tay lái bất chấp chiếc xe đang trong tình trạng mất thăng bằng, ngay khi ấy, Chương Hi tháo dây an toàn, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo sau cú đập đầu để vươn người sang bên Chí Minh. Khi biết việc giữ chặt vô lăng chẳng còn tác dụng, anh tự động buông tay ra, vội nhìn sang Chương Hi nhưng khi anh chưa kịp làm gì thì đã bị cô dùng một tay của mình che mắt anh lại, tay còn lại cô ôm chặt lấy Chí Minh. Trong vô thức, anh cũng ôm lấy cô, giống như chính hai người đang tự thầm nhủ: Nguyện cùng sống cùng chết với nhau...
Chiếu xe sau khi liệng thẳng, cọ xát một đoạn dài vào lan can sắt đã lật ngửa sang bên phần đường còn lại rồi cứ vậy mà bốc cháy động cơ. Người đi đường thấy mà hoảng hốt, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Ngay ít phút sau, cả xe cứu thương, xe cảnh sát và cả phóng viên đều đến. Lập tức, cảnh sát cho tháo dỡ chiếc xe của Chí Minh ra, nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa cả Chương Hi và Chí Minh đi. Chương Hi đầu máu chảy loang ra, ngấm trên áo, trong bộ dạng con trai, mái tóc giả do cô đội hoá trang bỗng rơi xuống, làm xoã ra mái tóc ngắn vàng bạch kim của cô. Máu nhanh chóng nhuốm cả tóc, khiến cho tóc cô từ trắng đã chuyển sang đỏ một vùng. Bác sĩ nhanh chóng cầm máu cho Chương Hi rồi đưa cô lên xe cứu thương.
Còn Chí Minh, cũng được đưa lên xe ngay sau đó, không như Chương Hi, Chí Minh bị thương nhưng không quá nghiêm trọng, tay anh bị trầy xước và bị mảnh kính do cửa kính bị vỡ đâm vào cánh tay trái, cả vai áo của Chí Minh đều thấy máu nhưng người ta thừa biết rõ nó không phải của anh. Khi được đưa lên xe cứu thương, Chí Minh vẫn còn có ý thức, đôi mắt anh khẽ mở, cố nhìn quanh để tìm kiếm Chương Hi nhưng vô ích khi chỉ có thể nhìn thấy hai vị bác sĩ đang ngồi bên cạnh sơ cứu vết thương cho mình.
Cả hai người nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Gương mặt của Chương Hi càng ngày càng tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Cô nằm gọn trên chiếc giường trắng muốt, bất động rồi được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ cho hay rằng vùng đầu cô bị chấn thương nặng, nếu không cấp cứu kịp thời, nhẹ là mất trí nhớ, nặng là thành người thực vật.
Ngay khi cô được đưa đi, Giang Bội vừa tới nơi, cô cuống cuồng đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Chỉ khoảng bốn phút sau, bác sĩ ca đi ra, thông báo Chương Hi mất nhiều máu, nếu không có người hiến máu thì e rất nguy hiểm. Tim Giang Bội bỗng hẫng đi một nhịp, cô rối bời không biết tìm đâu ra người có cùng nhóm máu với Chương Hi, vị bác sĩ kia cũng đang dần mất kiên nhẫn.
" Nếu không có thì...
Chưa nói hết câu, vị bác sĩ đã bị ngắt lời. Giang Bội bất giác quay người lại nhìn rồi vô thức cau mày.
" Lấy máu của tôi cho cô ấy."