Giọng nói trầm thấp pha chút cảm giác hứng thú khiến cho ai nấy đều bất ngờ nhưng khi nhìn ra lại thấy một đoàn người đi vào, cùng mặc vest đen thì càng thêm hoang mang. Từ trước tới nay, ngoài Chủ tịch ra chưa ai dám đưa dàn vệ sĩ hùng hậu như vậy đến công ty cả. Đi đầu dàn vệ sĩ là một chàng trai tầm cỡ 28, 29 tuổi, trên tay anh ta cầm mấy món tài liệu rồi đi thẳng tới đứng bên cạnh ghế của Chủ tịch.
" Gì vậy? Cậu ta là ai?"
" Tôi không biết..."
" Này, cậu là ai vậy hả? Tự tiện đi vào đây còn dẫn theo một đám vệ sĩ, đúng là không có phép tắc." - Vị lãnh đạo từ nãy giờ vẫn ngồi yên đột nhiên lên tiếng chỉ trích.
" Người của tôi, sao lại nói là không có phép tắc nhỉ?"
Giọng nói trầm thấp lúc nãy lại vang lên. Từ trong đám vệ sĩ bước ra, người đàn ông bước mang nét gì đấy rất bí ẩn, đôi mắt hắn ta sắc nhạy, nhìn toàn bộ căn phòng, rồi từng bước đi thẳng lại ghế Chủ tịch ngồi xuống một cách liều lĩnh.
" Cậu ta là...là..."
" Nguỵ Đình." - Cái tên đó nổi lên, làm cho tất cả mọi người đều hoang mang, khiếp sợ bởi lẽ, mỗi lần hắn ta xuất hiện thì sẽ chẳng có chuyện hay ho.
" Cậu...cậu tới đây làm gì hả?"
Hắn ta nghe xong câu hỏi đột nhiên xoay ghế lại, hất cằm lên mà trả lời:
" Ha, ông đoán xem. Lâm Nặc, nói cho ông ta nghe."
Chàng trai đứng bên cạnh từ lúc nãy bây giờ mới lên tiếng: " Vâng. Công ty này của các ông đã bị Ngụy Tổng mua lại rồi. Hôm nay, Ngài ấy đến chỉ để thông báo từ giờ Ngài Ngụy đây sẽ thuộc quyền điều hành Công ty này."
" Sao...sao lại như vậy được?"
" Có gì không được, chẳng phải chỉ cần có tiền là ổn thoả sao?" - Ngụy Đình tựa lưng vào ghế, hai chân duỗi thẳng để lên bàn, sử dụng sự chế giễu hỏi ngược lại.
Chàng trai bên cạnh đợi Ngụy Đình nói xong rồi tiếp:
" Các ông có thể ở lại đây cũng có thể nghỉ việc nhưng một khi ra khỏi đây, tôi e các ông sẽ rất khó có được việc làm như bây giờ..."
" Được rồi, đừng nói nhiều như vậy. Tôi không muốn ngồi đây lâu đâu." - Ngụy Đình đột nhiên cắt ngang.
" Vâng."
Nói xong, hắn ta đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài mà không để ý cả căn phòng đều đang há hốc vì chuyện Ngụy Đình thu mua Công ty.
" Ngụy Tổng, ngài định thu mua thật sao?" - Lâm Nặc bỗng nhiên đặt ra câu hỏi.
" Có ý kiến sao?"
" Dạ không, chỉ là tôi muốn biết lý do của Ngài."
" Lý do à? Ha, chỉ là ông già đó đang nợ tôi thôi, phải trả lại chứ." - Ngụy Đình đáp lại mà trên miệng cười khẩy.
Trên gương mặt Lâm Nặc bỗng trở nên nghi hoặc bởi câu trả lời của hắn ta:
" Nhưng chẳng phải cả nhà ông ấy đã chết rồi sao?"
" Chưa, còn một thằng con trai nữa. Chắc cũng ngang tuổi tôi."
"Vâng, tôi hiểu rồi." - Lâm Nặc đại khái cũng chưa hiểu rõ ý đồ của hắn nhưng anh cũng không dám hỏi nhiều nếu không chắc anh cũng sẽ sớm lang thang mất...
TẠI BỆNH VIỆN:
" Cô không định liên lạc với người thân sao?"
" Tôi có anh trai, nhưng không liên lạc được."
Trong phòng bệnh thường, Chương Hi đang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra phía hư không với ánh mắt buồn rầu.
" Vậy bố mẹ cô? Họ không tới thăm cô nhỉ?"
Lòng cô càng nặng trĩu hơn khi nghe Chí Minh nhắc đến 2 từ " bố mẹ " nhưng cô vẫn trả lời:
" Mất rồi, họ mất rồi. Bây giờ tôi là đứa mồ côi." - Chương Hi không kìm nước mắt lại được, tay cô run lên, ánh mắt trở nên mờ đi.
Dường như cô chẳng còn để ý những thứ xung quanh, thứ tồn tại trong đầu cô bây giờ chỉ còn là những kí ức trước kia và cả khoảnh khắc bố mẹ rời bỏ cô. Đột nhiên, cô quay sang nhìn Chí Minh - người đã được sắp xếp giám sát bệnh tình của cô, Chương Hi không biết cô đang trong quá trình điều trị chấn thương tâm lý và phải tránh những cảm xúc tiêu cực làm kích động đến phần kí ức đau buồn, cô hỏi anh:
" Tôi muốn làm cho bản thân quên đi mọi thứ. Tất cả những gì mình đã trải qua, những gì khiến tôi đau khổ..."
" Xin lỗi."
" Đó đâu phải do anh." - Chương Hi lại quay ta phía cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang dần nhiều mây đen mà vô tình buông một câu:
" Sắp mưa rồi. Thật khiến người ta khó chịu."