Tên đàn ông bị cảnh sát đưa đi, vẫn giãy dụa chống trả nhưng vô ích. Lúc ấy, Chương Hi mới chầm chậm ngồi dậy.
Chương Hi, cậu chảy máu rồi.."
Tiểu Dư nhanh chóng nắm lấy tay Chương Hi, nghiêng đầu xem xét.
" Không sao, trầy xước thôi mà"
" Ừ, có sao đâu.." - Tiếu Dư tỏ vẻ khó chịu, nhắc lại ý của Chương Hi.
Khi hai người đang hí hoáy tìm cách băng bí vết thương thì một viên cảnh sát đi lại, cầm theo một tập tài liệu.
" Phiền hai người về trụ sở lấy lời khai.
" Vâng...
Chương Hi khó khăn đứng dậy, hình như vừa nãy giằng co với người đàn ông kia nên vô tình bị trẹo chân mà không biết. " Mình phải đi nhắc sao hả trời?"
" Cô không sao chứ? Tay cô bị chảy máu rồi."
" A...không sao...
Viên cảnh sát nhanh tay lấy trong túi quần ra một miếng băng cá nhân rồi đưa cho Chương H.
"Dùng tạm cái này đi."
Chương Hi đưa tay cầm lấy miếng băng, không tiện dán nên đưa qua cho Tiểu Du.
" Cảm ơn anh"
Không có gì."
Viên cảnh sát vội xoay người đi về phía góc tường, chiếc túi nilon vẫn còn nằm yên ở đó. Anh cẩn thận mở túi ra, cầm lấy vật đen nhỏ đó rồi cho vào một cái túi khác để tiện điều tra.
Lúc Chương Hi và Tiếu Dư được đưa đến trụ sở cảnh sát thì đã gần trưa.
Trong khi lấy lời khai, Chương Hi có kể lại một cách chi tiết việc phát hiện ra vật lạ ở trong đèn, Tiếu Dư cũng cho biết chiếc đèn đó là quà mà người đàn ông đó đã tặng cô trong lúc cô đang làm thêm. Chỉ là cô không ngờ hắn lại xấu xa như vậy.
Việc lấy lời khai rất nhanh chóng, còn phải đợi thêm một lúc nữa mới có thể ra về. Vết thương trên tay của Chương Hi ngày càng rát, chân cô chắc cũng sưng vù lên nhưng cô lo lắng vụ này hơn.
" Có kết quả kiểm tra rồi."
Nghe tiếng thông báo từ xa, Chương Hi và Tiếu Dư đều quay đầu nhìn lại phía sau: Là viên cảnh sát khi nãy, trên tay nâng một chiếc laptop. Anh nhanh nhẹn đi lại chỗ hai người rồi nhẹ nhàng đặt chiếc laptop xuống.
" Có phải người trong video là hai cô không?"
Dứt lời, viên cảnh sát nhấn phím "Enter", lập tức video được phát lên. Tuy chất lượng video không rõ nhưng vẫn đủ để hai người nhận ra bản thân.
"Phải, là chúng tôi."
" Rất may là đặt đèn ở ngoài phòng khách nên không ghi lại được điều gì tổn hại." - Viên cảnh sát thấp giọng rồi xoang chiếc laptop về phía mình.
" Ý anh là.....đó thực sự là camera giấu kín sao?"
Viên cảnh sát không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.
Chỉ thấy Chương Hi và Tiểu Dư nhìn nhau, đôi mắt không giấu khỏi sự hoang mang.
" Hai người có thể về rồi, xin hãy lưu thông tin liên lạc, nếu cần chúng tôi sẽ gọi lại."
" Vâng."
Hai người các cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, dù là đi bên cạnh nhau nhưng cơn gió nhẹ lướt qua vẫn đủ làm cả hai giật mình, ớn lạnh.
'Này, đến bây giờ tớ vẫn không tin chúng ta bị quay lén"
"Ừ..."
Chắc từ nay tớ khống dám nhận quà của ai nữa."
"Ừ..."
" Sao tớ nói mà cậu chỉ Ừ vậy thôi hả..."
"Ừ..."
Tiếu Dư tiện tay, đánh mạnh vào vai Chương Hi khiến cho cô đờ người, quay sang hỏi một cách ngơ ngác.
Sao cậu đánh tớ?"
' Thích vậy.
"Cậu..."
" À mà gần đây...cậu không nhớ ra gì sao?"
Nghe Tiểu Dư hỏi đột ngột, đôi mắt của Chương Hi bỗng cụp xuống, tỏ vẻ buồn sầu.
Như nhận ra tâm trạng của cô, Tiểu Dư cũng chẳng hỏi thêm.
Không sao, không sao."
Chương Hi vẫn im lặng, từng bước cà nhắc đi về phía trước, bỏ lại cô bạn thân mấy bước chân.
Tiếu Dư bỗng cảm giác như mình vừa làm người xấu vội vạ miệng: " Ây, hỏi chi vậy không biết.." rồi lững thững đuổi kịp Chương Hi.
' Tớ muốn nhớ lại tất cả...rất muốn.."
Đột nhiên Chương Hi mở lời nhưng giọng nói lại có phần bất lực có phần thất vọng.
Lần này Tiếu Dư không nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh.
Cả hai cứ thế mà về đến nhà.
Tại Top.B.
Ngụy Tổng, sáng nay cô Chương đã đến Sở cảnh sát." - Lâm Nặc nghiêm chỉnh trong bộ vest, đứng trước mặt Ngụy Đình tỏ vẻ e dè.
" Sở cảnh sát? Làm gì?" - Ngụy Đình không phản ứng, đầu vẫn cúi xuống, đôi mắt vẫn chăm chăm vào tờ tài liệu.
||
Nghe nói...có bị người khác quay lén...
Nghe dứt câu của Lâm Nặc, đôi lông mày của hắn nhíu lại, gương mặt trong thoáng chốc trở nên u ám. Hắn ngẩng mặt lên cùng đôi con người sắc bén dán chặt vào Lâm Nặc.
'Điều tra đi."
" Vâng."
Lâm Nặc nhanh chóng rời khỏi phòng Giám đốc, ngay khi bước ra, nét mặt nghiêm túc bỗng dưng biết mất, trở thành gương mặt "oán trách"
'Đây là công việc của một Thư ký sao?"
Anh tự hỏi rồi với điệu bộ bất mãn mà đi về phòng.
Lúc Lâm Nặc đang cắm đầu cắm cổ điều tra thông tin của tên đàn ông được yêu cầu thì Ngụy Đình lại có vẻ nhàn rảnh. Anh đi lại phía cửa sổ, tay đút vào túi quần, nhìn thẳng ra ngoài.
Hiện tại đang là giờ cao điểm nên xe cộ chen chúc, một đoạn đường đã bị tắc nghẽn. Tiếng còi xe làm ồn ào cả một góc phố và đương nhiên, nó cũng làm cho Ngụy Đình thấy khó chịu. Vừa nãy khi nghe tin Chương Hi bị quay lén, đầu
anh đã nổ tung, dù bên ngoài chẳng có biểu cảm. Có lẽ vì vậy mà ngày tận thế của tên đàn ông kia đã sắp đến khi chọc phải ông cố nội này.
' Tôi sẽ sớm...gặp mặt anh thôi."