Ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu vào phòng làm Chương Hi phải nheo mắt.
Không khí yên tĩnh nhưng có phần nặng nề bao trùm lấy cô...
Chương Hi lặng lẽ bước vào bếp, chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Trong đầu cô, những câu nói của Ngụy Đình vẫn lởn vởn, từng lời cứ như vọng lại, nhấn mạnh vào một sự thật mà cô vẫn chưa thể hiểu hết.
Tiếu Dư từ phòng bước ra, vẫn còn lơ mơ sau giấc ngủ dài. Cô bạn nhìn Chương Hi, thoáng nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt của cô.
"Có chuyện gì hả? Sao trông cậu không ổn lắm."
Chương Hi mỉm cười, cố giấu đi sự bất an trong lòng. "Không có gì đâu. Tối qua chỉ mất ngủ chút thôi.
Tiếu Dư nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. Cả hai ngồi xuống bàn, lặng lẽ ăn sáng trong bầu không khí yên ả của buổi sớm. Thế nhưng, Chương Hi biết, sự dây dưa giữa cô và Ngụy Đình còn kéo dài vì công ty bố cô...vẫn còn nằm trong tay hắn.
"Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, Chương Hi." Lời nói ấy của Ngụy Đình lại vang lên trong đầu cô, mơ hồ nhưng đẩy ám ảnh.
Vẫn mải suy nghĩ, điện thoại của Chương Hi bất ngờ rung lên, trên màn hình hiện số lạ. Cô giật mình nhấc máy, giọng điệu trầm ổn của một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chào cô Chương, tôi là thanh tra từ sở cảnh sát. Tôi gọi để thông báo với cô về vụ bắt cóc xảy ra hôm qua."
Chương Hi thoáng giật mình, tim đập nhanh hơn. Cô cổ giữ bình tĩnh.
"Vâng, anh cứ nói."
"Chúng tôi vừa phát hiện ra đây là một vụ bắt cóc hàng loạt. Các nạn nhân bị bắt cóc đều thuộc giới tính nữ. Vì thế, chúng tôi khuyên cô nên cần thận hơn trong thời gian tới."
Chương Hi nắm chặt điện thoại trong tay, hỏi tiếp: "Có manh mối nào về thủ phạm không, thưa thanh tra?"
"Tạm thời chúng tôi chưa có thông tin cụ thể về danh tính của kẻ bắt cóc, nhưng đã xác định được một vài dấu vết và đang ráo riết điều tra. Nếu có bất cứ điều gì khả nghi xảy ra xung quanh cô, hãy liên hệ với chúng tôi ngay lập tức."
Vừa cúp máy, tiếng chuông cửa lại vang lên đột ngột, kéo. Cô lười nhác đứng dậy chạy ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Giang Bội trông có vẻ lo lắng, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm.
"Chương Hi, em có sao không? Chị nghe tin về vụ bắt cóc chiều qua nên lo quá..."
Giang Bội nói nhanh, đôi mắt lướt qua khuôn mặt của Chương Hi như muốn chắc chắn rằng cô vẫn ổn.
Chương Hi mỉm cười trấn an: "Em ổn, cảm ơn chị đã đến thăm. Mà người hôm qua gặp chuyện là Tiếu Dư... Mọi chuyện không có gì nghiêm trọng đâu. Em chỉ vừa nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát nhắc nhở nên cẩn thận."
Giang Bội thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không giấu nổi nét căng thẳng, nhìn thẳng vào trong nhà, thấy Tiếu Dư đang nghiêng đầu nhìn ra.
" Chào chị." - Giong nói có phần tươi tắn của Tiếu Dư vang ra.
Còn Chương Hi vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Giang Bội, hình như nghĩ tới điều gì đó....
Quyết tâm lấy lại công ty của gia đình, Chương Hi chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với Ngụy Đình. Cô biết rằng việc này sẽ không hề dễ dàng, nhưng lòng cô tràn đầy quyết tâm. Đặt lại mọi nỗi sợ và sự ám ảnh từ cuộc gọi tối qua, cô mặc đồ chỉnh tề, cố gắng tạo ấn tượng mạnh mẽ và tự tin.
Tại sảnh công ty Top.B, Chương Hi dừng lại, hít sâu để giữ bình tĩnh trước khi bước vào. Nhân viên lễ tân ngước lên nhìn, hơi bất ngờ khi nhận ra cô, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp.
" Cho hỏi cô tìm ai ạ?"
Chương Hi sải bước đi nhanh lại quầy, giọng không cao không thấp.
" Tôi tìm Ngụy Tổng."
Một lát sau khi được đặt hẹn và dẫn đến phòng Giám đốc, Chương Hi đẩy cửa phòng ra, và Ngụy Đình xuất hiện.
Anh nhìn cô với ánh mắt trầm ngâm, như đã biết trước mục đích của cô. Không khí giữa họ có chút căng thẳng, nhưng Chương Hi không để sự lo lắng làm mình chùn bước.
" Sao vậy? Muốn xin việc lại hả?"
Điệu bộ cợt nhã của Ngụy Đình làm cho cô cảm thấy không quen, khác với hình ảnh lạnh nhạt của hân trước đây rất nhiều.
"Ngụy Đình, tôi đến đây vì muốn nói chuyện công ty với anh."
Chương Hi nói thẳng, không vòng vo.
"Công ty của bố mẹ tôi... tôi sẽ lấy lại nó."
Ngụy Đình nhướng mày, rồi khẽ cười, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ khó chịu.
"Chương Hi, có phải em quá ngây thơ rồi không? Em nghĩ nói lấy là lấy được sao?"
Chương Hi không nao núng, ánh mắt cô kiên định.
" Phải, chỉ cần là tôi muốn. Tôi chỉ đến nói với anh như vậy."
Ngụy Đình im lặng một lát, ánh mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn chút tôn trọng.
"Được, nếu em đã quyết như vậy, tôi sẽ không ngăn cản. Tùy em."
Không khí yên tình bao trùm cả căn phòng, đột nhiên Chương Hi lên tiếng.
" Ba tháng..."
Ngụy Đình bất ngờ nhìn thẳng mắt cô, toe vẻ khó hiểu.
" Ba tháng sau tôi sẽ lấy lại công ty từ tay anh."
Ngụy Đình nghe cô nói xong bất giác mỉm cười.
"Được, tôi đợi em.