Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Chương 7: Lương thiện.




Cô gái sững người, vô thức lùi lại một bước.

" Không là tôi thì là ai?" - Tiếng người bên trong nói vọng ra hết sức tự nhiên nhưng lúc sau lại trở nên hoang mang, dường như người đó mới nhận ra vấn đề ở câu hỏi của cô gái:

" S...Sao lại là cô? Đừng nói là...cô là...bạn cùng nhà với tôi đấy!!!" - Hoá ra là Chương Hi, chẳng trách cả hai đều bất ngờ: Oan gia ngõ hẹp...

Khi cả 2 đều đã bình tĩnh mới nói với nhau được câu đàng hoàng:

" Không phải tôi muốn sống cùng với cô đâu nhé! Chẳng qua hết chỗ thuê nhà thôi." - Cô gái đó sựng lại trước lời nói của mình. Nhưng Chương Hi chả bận tâm lắm mà cho thẳng vào vấn đề:

" Rồi cô có vào nhà không?" - Cô tỏ vẻ lười biếng về việc phải đứng lâu ở cửa nhưng vẫn tránh đường để cô gái kia vào trong.

" Có chứ!"

Cô gái nhanh chóng kéo theo chiếc vali nặng trịch vào, nhìn xung quanh. Hoá ra căn nhà này rộng hơn cô tưởng, đúng là không uổng công cô bỏ tiền.

Chương Hi đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường, rồi nhìn cô gái bằng ánh mắt ngao ngán:

" Tôi còn chưa biết tên cô đâu."

" A, tên tôi là Tiếu Dư. Bố mẹ hay gọi tôi là Dư Dư. Vậy...phòng tôi đâu?"

" Ở cuối, bên phải." - Chương Hi hất cằm thay vì chỉ tay rồi đi thẳng lại ghế sofa ngồi mặc cho Tiếu Dư muốn làm gì thì làm. Nhưng cô chợt nhớ ra trong tủ lạnh không còn gì ăn. Chương Hi đưa tay lên trán mà thở dài, cô rất ghét việc đi mua đồ thường xuyên bởi cứ mỗi lần đi, cô sẽ lượn lờ và quên mất thì giờ.

" Sao vậy?" - Tiếu Dư đột nhiên hỏi.

A, sao cô không nghĩ ra nhỉ, bây giờ cô có sống một mình đâu, còn đây, còn đây, giây phút ấy, cô tưởng chừng như đã được cứu vớt.



" Tiếu Dư, cô đi mua ít đồ giúp tôi nhé." - Chương Hi cố làm ra vẻ thành khẩn. Nhưng đổi lại sự thành khẩn đó là gương mặt tỏ rõ sự xa cách:

" Cái gì?"

" Đi đi mà, xin cô đấy! Nếu bây giờ tôi đi, chưa biết chừng nào chúng ta mới có cơm ăn đây." - Chương Hi thành thật nói ra điểm yếu của mình. Thực ra còn có lý do khác, chính là cơn lười biếng trong con người cô. Haha, thật buồn cười, cô không nghĩ có ngày cô lại dựa dẫm vào người khác như vậy.

" Hh, được rồi." - Tiếu Dư dường như nhìn thấy sự lười biếng đang đè nặng Chương Hi, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Chắc Tiếu Dư là một con người tinh tế...

20 phút sau.

Chương Hi đi đi lại lại trong phòng khách, nghĩ ngợi gì đó, lâu lâu nhìn ra cửa, chắc cô đang đợi Tiếu Dư về.

" Sao lâu vậy nhỉ? Hay cô ấy cũng mắc bệnh "lăn lộn" như mình ta? Ế, không phải chứ? Chắc là...nghĩ nhiều rồi. Hahaha, nghĩ nhiều rồi." - Chương Hi tự trấn an bản thân, dường như chính cô cũng bất lực trước năng lực tự biên tự diễn của mình. Cô đã nhận thấy được điều này ngay sau khi cô thành công xin việc ở quán cafe gần đây. Bởi thế, để tự tẩy não việc mình có tài "suy luận", cô đã luôn nói với bản thân rằng: "Chỉ là tính chất công việc thôi!!!" Phải, chính là vậy đấy, nhìn vậy nên đâu ai biết quá khứ của tiểu thư sang chảnh. Chắc cô cũng đã dần quên bản thân trong quá khứ bởi vì bây giờ cô cảm thấy tự do hơn nhiều mặc dù nhiều áp lực hơn.

" Không áp lực đâu." - Ngắt ngang dòng tâm sự của Chương Hi là tiếng cười sảng của Tiếu Dư ở bên ngoài: " Làm trò gì vậy không biết?"

Vì cái tính tò mò chưa sửa được nên cô đã mở cửa ra ngoài xem sao, không ngờ lại gặp người đàn bà hồi sáng. Nét mặt cô đột nhiên nhăn nhó, gắt lên:

" Bà lên tận đây sao?"

Người đàn bà đang đứng cạnh Tiếu Dư giật mình, quay sang nhìn Chương Hi. Bây giờ, bà ta mới chịu nói:

" Cô chỉ muốn nhặt ít chai thôi."

Tiếu Dư đứng cạnh bên thấy thái độ của Chương Hi nên gắt gỏng lại:

" Cô lại sao nữa vậy? Hả?"



Dứt lời, cô quay sang người phụ nữ, nhẹ nhàng:

" Cô đứng đây đợi cháu một lát, bên trong còn có mấy cái chai."

Ngay khi Tiểu Dư vào trong nhà, Chương Hi nhìn người phụ nữ nhưng lại chẳng nói gì. Lúc Tiểu Dư đi ra, trên tay cầm mấy cái chai không, tay còn lại cầm túi rác, đi thẳng lại chỗ người phụ nữ:

" Đây của cô đây."

Chương Hi không chịu nổi cảnh này nên đã đóng sầm cửa vào. Thấy vậy, Tiểu Dư cũng mặc kệ.

" Túi gì trên tay con vậy?" - Bỗng nhiên người phụ nữ nhìn chằm chằm vào túi rác trên tay Tiếu Dư.

" A, không có gì ạ, chỉ là túi rác thôi."

"Ơ, nhưng bên trong còn socola chưa bóc mà hay...con cho cô nhé!" - Người phụ nữ tỏ vẻ đáng thương, giống như kiểu xin người khác bố thí vậy.

" Socola ấy hết hạn rồi ạ." - Tiếu Dư nhìn bà ta với ánh mắt thương cảm nhưng cô cũng không thể lo cho bà ấy được. Lúc cô định đưa rác đi vứt thì bà ta giữ chặt tay cô lại, nắm lấy chiếc túi, nằng nặc giật lấy: " Không sao, vứt đi tiếc lắm. Để cô cầm cho."

Mặc cho Tiếu Dư ngăn cản nhưng bà ta vẫn cố lấy bằng được túi rác có bịch socola đó. Đến khi dành được, người phụ nữ mới chịu rời đi. Tiếu Dư nhìn theo bóng người đàn bà đó, lắc đầu bất lực rồi mở cửa vào nhà.

Chương Hi đang ngồi trên sofa, nghe tiếng chân đi vào, đoán ngay đó là Tiếu Dư nên lên tiếng:

" Có vẻ cô rất thích làm người lương thiện nhỉ?"

Tiếu Dư mới đặt đồ lên bàn, nghe thấy câu nói của Chương Hi mà phát bực:

" Tôi hơi bị nhịn cô rồi đấy, rốt cuộc cô muốn nói gì? Cô đã không giúp người ta, tôi giúp cô còn tỏ thái độ là sao hả? Tóm lại, lý do của cô là gì đây?"