Tại tòa cao ốc MBK, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Quý Đông Minh mang theo một bưu phẩm chuyển phát nhanh quốc tế đến với vẻ mặt vô cùng khó coi, đặt tập tài liệu lên bàn Lưu Nguyên Hào:"Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện."
Lưu Nguyên Hào ngước mắt nhìn anh ta, Quý Đông Minh đi theo anh đã nhiều năm, anh là người hiểu rõ nhất phong cách làm việc của anh ta, dù có gặp phải vấn đề lớn đến đâu, anh cũng không muốn cấp dưới của mình hoảng loạn và bối rối như vậy.
Hiển nhiên, phản ứng của Quý Đông Minh như vậy khiến cho Lưu Nguyên Hào có chút không vui.
Lưu Nguyên Hào dời sự chú ý sang tập tài liệu trước mắt, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?."
Quý Đông Minh cố gắng hết sức để điều chỉnh cảm xúc của mình, lúc này mới nói: " Có vấn đề xảy ra với dự án ở Seattle, nên hiện đã bị chính quyền phong tỏa, nguyên nhân cụ thể không biết, Tình hình hiện rất nghiêm trọng, tôi sợ anh cần trực tiếp đi xử lý."
Lưu Nguyên Hào tức giận nhíu chặt mày: "Cậu nói dự án khu giải trí SKY?"
Quý Đông Minh gật đầu: " Đúng vậy, dự án đầu tư lớn nhất của MBK tại Hoa Kỳ đã bị nghi ngờ vi phạm nhiều lần. Hiện giờ đã bị phong tỏa. Công nhân đang gây rối trên công trường. Người phụ trách thì không thấy đâu. Bây giờ người của ta ở bên đó đang xuống để làm dịu tình hình, nhưng giấy không gói được lửa."
Lưu Nguyên Hào mở tài liệu ra, bên trong là giấy triệu tập của chính quyền Seattle.
Thật là một câu chuyện hài hước!
Lưu Nguyên Hào lại nhận được lời mời từ tòa án sao!
Tức giận ném giấy triệu tập hầu tòa lên bàn, Lưu Nguyên Hào vô cùng tức giận, "Để Linda mua vé cho chuyến bay nhanh nhất, rồi bay qua nó ngay."
"Vé máy bay đã đặt cả rồi, bay lúc mười một giờ."
Lưu Nguyên Hào nâng cổ tay nhìn đồng hồ bây giờ là mười giờ.
" Được, lái xe đến sân bay."
Lấy hộ chiếu trên bàn làm việc, nhặt áo khoác treo trên lưng ghế, Lưu Nguyên Hào vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ đang xếp hàng chuẩn bị lấy máu thì chuông điện thoại di động reo.
Lại là Lưu Nguyên Hào!
Phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ vào phút cuối, Vũ Trúc Ngọc trực tiếp tìm anh sao?
Lo lắng cầm lên điện thoại lên, Diêu Lan Hạ hạ thấp giọng: " A lô."
Lưu Nguyên Hào bước chân gấp gáp, giọng nói cũng trở nên có chút vội vàng, "Anh có chuyện phải đi Mỹ một chuyến. Ở nhà phải chú ý mọi việc. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải đợi anh về giải quyết, không được bỏ đi."
Diêu Lan Hạ dịch lên trước xếp hàng, gật đầu hiểu ý: " Được, anh cũng vậy, cứ yên tâm lo liệu chuyện bên đó."
Lưu Nguyên Hào lên xe, để cặp ở ghế sau: " Hứa với anh, khi anh đi vắng, đừng có chịu uất ức gì, cũng đừng để ai làm hại mình, anh sẽ phái người trông coi biệt thự, sẽ không để ai làm tổn thương em."
Diêu Lan Hạ trong lòng bỗng thấy ấm áp, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ giọng đồng ý: "Em ở nhà chờ anh quay lại."
Nghe được câu này, phiền não trong lòng Lưu Nguyên Hạo cũng vơi đi phần nào, cuối cùng trên khuôn mặt khi nãy vẫn còn u ám giờ đã hiện lên chút vui vẻ: "Được, chờ anh trở về."
"Người tiếp theo, Diêu Lan Hạ."
Cuối cùng, âm thanh nhắc nhở của y tá vang lên.
Diêu Lan Hạ đáp một tiếng, thấp giọng nói với anh: "Em đang kiểm tra sức khỏe, xếp hàng lấy máu trước, nói chuyện với anh sau nhé."
Lưu Nguyên Hào cười một tiếng, lúc này, anh mới thấy mình và cô giống vợ chống thật sự, chỉ một chuyện nhỏ thôi, cũng khiến anh cảm thấy tình cảm vợ chồng thật kỳ lạ.
Rất kỳ diệu, anh rất thích cảm giác này.
"Lấy máu sẽ hơi đau, nhưng đừng sợ." Anh cẩn thận dặn dò một câu, trong giây lát hi vọng bây giờ anh có thể bên cạnh cô. Dù là lấy máu, ăn uống, đi lại hay tắc đường, anh hy vọng có thể làm nhiều việc nhỏ ấy cùng cô.
Diêu Lan Hạ cúp điện thoại, lời nói của Lưu Nguyên Hào như có ma lực vậy, cô không thấy đau chút nào, còn chưa kịp định thần ống tiêm đã được rút ra.
Quý Đông Minh chờ anh nói xong điện thoại mới hỏi: "Sếp, tình hình bây giờ ở Seattle không đơn giản như trước nữa. Chắc cũng mất chút thời gian để giải quyết."
Lưu Nguyên Hào phiền não kéo cà vạt: "Doanh nhân nước ta phải chịu nhiều rủi ro khác nhau khi phát triển kinh doanh ở nước ngoài, điều này là không thể tránh khỏi. Nói cụ thể tình hình lại cho tôi xem."
"Vâng."
Sử dụng thời gian đến sân bay, Quý Đông Minh kể lại cho anh toàn bộ sự việc thật cặn kẽ, Lưu Nguyên Hào càng ý thức được đây không phải là vấn đề nhỏ.
Hơn nữa xử lý cũng vô cùng phức tạp.
Gần lúc lên máy bay, Lưu Nguyên Hào gọi điện cho Vũ Trúc Ngọc.
Vũ Trúc Ngọc còn chưa kịp nói gì, Lưu Nguyên Hào đã lạnh lùng nói:"Mẹ, công ty có chuyện, con phải rời nước mấy ngày, trong thời gian này mẹ tốt nhất không nên động đến một ngón tay của cô ấy, nếu không không cần mẹ phải ra tay trước, con sẽ đích thân xử lý chuyện của chúng ta."
Vũ Trúc Ngọc tức giận đến rơi cả ly cà phê, "Lưu Nguyên Hào! Con sao lại nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Đây là lập trường của riêng con, mẹ hẳn cũng đã rõ tính khí con như nào, nếu như sau khi con trở về, có chuyện gì xảy ra với cô ấy,con nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Con! Lưu Nguyên Hào con..."
Điện thoại tắt.
Vũ Trúc Ngọc cầm ly cà phê rỗng ném thẳng xuống đất “Choang” một tiếng vỡ tan!
"Đúng là bất hiếu! Con còn dám uy hiếp cả mẹ mình!"
Lưu Nguyên Huyên nghe thấy mẹ mình tức giận như vậy, thầm nghĩ chắn chắn là anh trai gây áp lực lên bà, thở phào nhẹ nhõm. Nói vậy Diêu Lan Hạ đang chính thức được anh anh bảo vệ.
Dù Diêu Lan Hạ có cứng đầu, ngốc nghếch cũng không sao, giờ anh có thể an tâm rồi.
Còn về việc mẹ muốn gây rối thế nào, cứ để bà làm gì thì làm
Lưu Nguyên Huyên cầm chìa khóa xe lắc lắc trong tay, tâm tình không tệ thoải mái đi học.
Nhắc tới đi học, cậu hai Lưu có chút khó chịu, hắn ghét nhất chính phải đi học, ở Trong nước lớp học thật là khô khan, nhàm chán.
Cho nên cậu hai Lưu luôn luôn cúp học, đây là môn học tự chọn cơ mà, mà môn học tự chọn thì ý nghĩa là gì cơ chứ?
Nhưng hôm nay, anh tâm tình tốt, quyết định đi dạo một vòng trường học xem sao.
Lấy máu xong lại đến kiểm tra sức khỏe toàn thân, xong tất cả các mục thì cũng đã 12 giờ, trước khi kiểm tra sức khỏe thì không thể ăn cơm, Diêu Lan Hạ đói đến mức dạ dày dính vào lưng.
"Bác sỹ Diêu, chúng ta mới vừa mới lấy máu, buổi trưa nhất định phải ăn ngon để bồi bổ, ra bên ngoài ăn đi!"
Quý Tư Vũ mặt cười khổ: "Lấy nhiều máu như vậy thì phải ăn mấy chén cơm mới có thể bù lại được, thật đau lòng quá đi!"
Diêu Lan Hạ cười một tiếng, có lẽ cô nhận thức hơi chậm, lấy máu đau như vậy cũng không cảm thấy gì: "Muốn ăn gì, tôi mời mọi người."
Triệu Nhật Miên cười tủm tỉm "Tốt như vậy? Ăn gì cũng được à?"
Diêu Lan Hạ gật đầu, "Cái gì cũng được."
Quý Tư Vũ hai người nháy mắt nhìn nhau, " E hèm, đồ Tây, đồ Nhật, kiểu Pháp, được không?"
Diêu Lan Hạ gật đầu chắc chắn:" Được, cái gì cũng được, xa đây cũng không sao, tôi lái xe đưa 2 người đi."
"Oa! Phu nhân tổng giám đốc thật bá đạo! Tôi yêu nhất bạn bè kiểu địa chủ như vậy! Vậy đồ ăn Nhật Bản ở Hokkaido có được không? Hehe, tôi chỉ nghe người ta nói đồ ở đó siêu ngon, nhưng một bữa ăn hình như tốn cả tháng tiền sinh hoạt."
"Không thành vấn đề, đi Hokkaido thôi."
Quý Tư Vũ há hốc mồm, " Trời ơi, tuyệt quá! Bác sĩ Diêu, tôi yêu cô chết mất!"
Hokkaido cách bệnh viện không xa, lái xe cũng chỉ mười lăm phút.
Triệu Nhật Miên cùng Quý Tư Vũ ngồi trong chiếc Maybach và thở dài dữ dội, họ chỉ đơn giản là xem thường cuộc sống và nhìn thấu sự sống và cái chết.
Nói tóm lại, hai người chỉ là hạng thường dân thấp cổ bé họng nhìn lên thế giới của địa chủ mà thôi.
Bước vào nhà hàng, ba người chọn chỗ ngồi trang nhã bên cửa sổ, nhà hàng cao cấp lúc nào cũng yên tĩnh và không bao giờ quá đông người
"Muốn ăn cái gì cứ gọi tự nhiên." Diêu Lan Hạ cho bọn họ quyền chủ động.
Hai người nhìn thấy thực đơn tròng mắt như sắp bay ra ngoài: "Wow! Món sushi này mà đến 540 nghìn một đĩa, mà chỉ có mấy miếng! Đúng là ăn cướp!"
"Món sashimi này còn khoa trương hơn. Bà nội nó chỉ có 200 gram thôi. Giá hơn triệu. Cái quái gì thế này? Muốn ăn no cũng mất cả một tháng lương."
Diêu Lan Hạ ngồi ở đối diện, dửng dưng như không: ""Không quan trọng, hai người thích gì, có thể gọi cả 2 phần nếu không đủ, không cần quan tâm giá cả "
Hai người ngước nhìn Diêu Lan Hạ đầy ngưỡng mộ, giống như đang nhìn phu nhân tổng thống, "Quả nhiên là người giàu có, quyết đoán như vậy, hehe, bác sĩ Diêu, chúng tôi sau này lăn lộn cùng cô."
Diêu Lan Hạ cười: "Hai ngươi từ từ chọn, tôi đi vệ sinh một lát."
Đi tới phòng vệ sinh, Diêu Lan Hạ đóng cửa phòng lại, liền nghe có thấy người ở bên ngoài bàn tán.
"Con điếm Diêu Yến Anh nhờ người đặt trước ở khoa sản phụ, cô ta định lần này chơi lớn sao?"
Diêu Yến Anh? Có chuyện gì với cô ta vậy?
Cô tiếp tục lắng nghe
“Cô không biết sao? Chuyện này đã lan truyền trong giới rồi, Diêu Yến Anh đã hẹn hò với ai đó, sao đó bị người ta làm cho làm lớn bụng, chắc là muốn xử lý đứa bé."
Cái gì?! Diêu Yến Anh mang thai? Muốn bỏ đứa trẻ sao?
"Thật sao! Thiệt hay giả? Cô ta kiêu ngạo như vậy mà còn bị chơi lại thế sao. Mẹ kiếp, chị gái cô ta còn là con dâu Lưu gia, kẻ nào dám động đến cô ta không sợ bị chơi lại à?”
"Haha, chị cô ta sao? Con dâu nhà giàu thì đừng có mơ tưởng quá nhiều, hôm nay có thể lên thiên dường, ngày mai đã có thể bị dìm xuống địa ngục.
"Cũng phải! Diêu Lan Hạ trông cũng không giống có thể trụ lại ở gia đình giàu có lâu đâu."
"Đúng vậy, chỉ sống nổi qua hai tập phim truyền hình, chúng ta cùng xem náo nhiệt thôi."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng phòng vệ sinh, Diêu Lan Hạ tức giận vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cúi mặt xuống bồn rửa mặt, mặt cô trong gương tái đi vì tức giận
Diêu Yến Anh đang mang thai, cô không thể ngồi vững vị trí con dâu nhà họ Lưu được.
Lời chửi rủa nghe được trong góc này đã xấu xa như vậy rồi, thế giới bên ngoài sẽ nói về bọn họ còn tồi tệ được như thế nào?
Không nhịn được tức giận, Diêu Lan Hạ gọi thẳng cho Diêu Yến Anh.
Điện thoại vang lên rất lâu mới được bắt máy.
"Sao! Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi!" Diêu Yến Anh nóng nảy quát lên.
Diêu Lan Hạ nắm chặt vào bồn rửa tay"Cô rốt cuộc là có chuyện gì? Đứa trẻ là con của ai?"
Diêu Yến Anh luống cuống, ấp úng chối: "Cái gì... Đứa trẻ nào! Tôi không hiểu cô đang nói gì!"
"Còn giả bộ? Chuyện cô muốn phá thai, có phải thật không?"
Diêu Yến Anh ngồi bên ngoài phòng khám phụ khoa, tay nắm chặt thành nắm đấm, "Nói bậy! Sao tôi có thể…làm loại chuyện này!"
Diêu Lan Hạ rất muốn bóp chết cô ta!
"Cô nghe đây, cô bây giờ là người đại diện Diêu thị, danh tiếng của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến số mệnh công ty, nên đừng có gây chuyện nữa!"
"Cô nói đủ chưa! Nói đủ rồi thì cúp máy đây! Tôi chẳng có gì muốn giải thích với cô hết!"
Vội vàng cúp điện thoại, Diêu Yến Anh vuốt ngực thở dốc, cô... Cô ta làm sao biết được? Cô cũng không có nói cho bất kỳ ai biết!
Không đâu chắc cô ta chỉ đoán mò thôi!
Không có sao, nhất định không có sao!
"Cô ơi, vào đi, đến lượt cô rồi."
Một bác sĩ mặc áo choàng trắng đi tới, Diêu Yến Anh sợ tới mức rơi điện thoại xuống đất, " Vâng... Được."
"Cô có chắc muốn bỏ đứa bé không? Đứa trẻ đang phát triển rất tốt."
"Không muốn! Bớt nói nhiều như vậy đi! Nhanh lên một chút!"