Trò Đùa Tình Yêu

Chương 130: Vợ chồng hoa lệ




Yến hội tại biệt thự nhà họ Mai.

Giữa suối phun nước ở dưới nền nhạc phun ra ánh nước trắng bạc không theo quy tắc, hai bên là pho tượng Bạch Ngọc Triện khắc, dưới đèn nê ông, bạch ngọc bốc khói, nước chảy hòa vào âm nhạc, tạo ra cảm giác cho tai mắt về thịnh yến nhà giàu.

Quả nhiên, so sánh với sinh nhật của Phương Linh Ngọc cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Đây là lần đầu tiên Diêu Lan Hạ đến biệt thự nhà họ Mai, cô và Mai Khánh Vân quen biết hơn ba năm cho tới bây giờ chưa từng đi nhà đối phương, giao tình này nghĩ kĩ chỉ có thể cười lạnh.

Đầu mùa hè, yến hội đặt ở bên ngoài, ngửa đầu là đầy trời sao sáng, cúi đầu là mặt đường được rải đá vụn rất tỉ mỉ.

Nhà họ Mai không hổ là danh môn vọng tộc, ba đời phú thương chế tạo ra đế quốc buôn bán tuyệt đối không nói thừa.

Nhưng, nhà họ Mai như vậy cần gì phải gấp như vậy dây dưa với nhà họ Lưu chứ? Mặc dù nhà họ Mai không phải nhà giàu nhất, nhưng nhà họ Mai lo gì không vào được ba danh đầu?

Một tia hồ nghi từ trong lòng lướt qua, khi tỉnh hồn lại, cửa xe đã mở.

Sự xuất hiện của Luxury Limousine cũng đã hấp dẫn chú ý của tân khách ở đây, cả nước chỉ có một chiếc, không cần đoán cũng biết chủ nhân là ai.

Vì vậy tất cả mọi người tạm ngừng động tác trong tay, cầm ly rượu vang an tĩnh chờ đợi cậu Hào giá lâm.

Bóng người cậu Hào thật cao vòng qua đầu xe, tôn quý ưu nhã đưa tay ra cánh tay, không tiếng động lại ôn nhu mời giai nhân bên trong xe.

Diêu Lan Hạ thấp đầu xuống xe, đầu tiên đập vào mi mắt là một đôi giày cao gót tám cm, mắt cá chân mảnh khảnh, coi như không nhìn chỗ khác nữa, một đoạn phong cảnh này cũng đủ làm người ta suy nghĩ.

Váy cổ chữ V không tay bảo thủ cũng không lỗi thời, trong nháy mắt bước ra khỏi xe, ánh đèn vừa vặn chiếu vào chiếc vòng trên cổ cô, lam ngọc chiếu ra quang ảnh, trên người cô tự nhiên sinh ra một cỗ khí chất linh hoạt kỳ ảo thanh nhã.

Vóc người cao do đi giày cao gót, cánh tay ngó sen khoác trên tay của người đàn ông, trên mặt cô không có nụ cười, nhưng độ cong lông mày vẽ tỉ mỉ làm cho cô nhìn giống như cười chúm chím mị hoặc.

Đôi này vào sân, không cần bất kỳ ai nói chính là tiêu điểm bữa tiệc, đi thảm đỏ từng bước, cô bước từng bước từng bước, lòng bàn chân sinh ra hoa sen trắng tinh, đạp bước phồn hoa, mê hoặc chúng sinh.

Khóe môi cậu Hào nhếch, độ cong người khác không nhìn ra lộ ra khinh miệt và cao quý chỉ thuộc về anh, mỹ nhân quý tộc xung quanh không khỏi quỳ lạy anh.

Đám người yên tĩnh không tiếng động, dùng yên lặng và thán phục nghênh đón đôi vợ chồng bị thế nhân nói thành truyền kỳ.

Mai Khánh Vân đứng ở trên đài đá Bạch Ngọc, ly rượu trong tay suýt nữa thất thủ rơi vỡ!

Diêu Lan Hạ... Sao cô ta lại tới! Yến hội cũng không mời cô ta, thậm chí trên giấy mời của Lưu Nguyên Hào cũng có thể tránh chỗ trốn bên cạnh không viết, sao cô ta mặt dày mày dạn quấn anh tới!

Mẹ! Diêu Lan Hạ!

Không chỉ như vậy, dây chuyền trên cổ cô ta Mai Khánh Vân nhận ra, đây là lam ngọc của Elizabeth đời thứ 2, đã từng là tượng trưng thân phận của vương công quý tộc, từ Anh quốc lưu truyền đến nước Pháp, bao nhiêu nhà giàu cao cấp thế giới lấy việc có nó làm hãnh diện, mấy năm trước Lưu Nguyên Hào ở hội đấu giá dùng giá hơn 600 tỷ mua vào túi.

Bây giờ lại đeo trên cổ Diêu Lan Hạ! Mạng cô ta cũng không đáng giá tiền này! Cô ta dựa vào cái gì mà đeo!

Cô ta nhớ anh từng nói, viên đá quý này anh muốn đeo trên cổ người anh yêu nhất.

Người anh yêu nhất... Hôm nay đeo nó là Diêu Lan Hạ!

Ngón tay Mai Khánh Vân gắt gao nắm ly đế cao thủy tinh, cô ta dày công chọn lựa lễ phục màu trắng mới nhất hiện nay của Givenchy, trước váy đỏ đơn giản của Diêu Lan Hạ lại ảm đạm thất sắc!

Mà dây chuyền cô ta đang đeo do Vũ Trúc Ngọc tặng sao sánh bằng bảo thạch 600 tỷ?

"Wow! Nữ thần của tớ rốt cuộc đã về rồi! Fuck, nữ thần!"

Tối nay Lục Thu Trà chỉ có thể coi như tiểu nhân vật, vốn định trà trộn trong đám người tham gia náo nhiệt rồi trốn, nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, tối nay sẽ thấy Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào trang phục lộng lẫy tham dự.

Diêu Lan Hạ trước mắt hoàn toàn không còn ủ rũ, cả người cao ngạo giống như nữ vương, từ đầu đến chân đều ngang ngược!

"Gì? Nữ thần? Cô nói cái xe hơi công cộng kia là nữ thần? Dựa vào, ánh mắt cô có vấn đề sao?"

Một giọng nói khinh miệt từ bên cạnh bay tới, trong giọng nói khinh bỉ chế giễu vô cùng.

Lục Thu Trà yên lặng cắn chặt hàm răng, siết chặt quả đấm, quay mạnh đầu, dám nói nữ thần của cô, "Mẹ nó, gái điếm vừa nói cái gì!"

Người phụ nữ hiển nhiên là không phản ứng kịp, "gái điếm nói là cô ta!"

Môi Lục Thu Trà giương lên, lên tiếng cười, "Ai yêu, gái điếm! Cô có tâm chút đi, đừng để tôi nghe thấy cô phun cứt nữa!"

"Tiểu tiện nhân cô nói gì!"

"Tôi nói tiểu tiện nhân cô đấy!"

Danh viện mặc quần áo hở hang nào đó tức giận xanh cả mặt, cắn răng nghiến lợi mắng, "Cô coi chừng tôi!"

Gì, ai quan tâm cô!

Lúc này, Tôn Giai Lệ nâng ly đứng ở cạnh suối phun, ly thủy tinh nhẹ nhàng lay động, ánh mắt âm nhìn về phía Diêu Lan Hạ đang trở thành tiêu điểm, phẫn hận cắn chặt hàm răng!

Tiện nhân luôn làm hỏng chuyện tốt của cô ta này, cô ta tuyệt không dễ dàng bỏ qua!

Mà Cao Dĩnh Nhi đứng ở một bên cũng không có ý định nói phách lối hiện thân khinh miệt ôm cánh tay liếc mắt, "Bác sĩ Tôn, tối hôm nay bác sĩ Diêu của chúng ta thật là hào quang chiếu người."

Nắm tay của Tôn Giai Lệ siết lấy mép váy lụa, nắm chặt nhăn nhíu một góc mép váy, "Hừ! Một người phá sản chó nhà có tang, có cái gì có thể ngạo kiều! Không phải là gái điếm dựa vào trèo lên giường leo lên vị trí mợ Lưu."

Cao Dĩnh Nhi chậm rãi đung đưa chất lỏng đỏ tươi trong ly, xem ra tối nay người muốn đối đầu với Diêu Lan Hạ thật không phải ít đâu.

Yến hội nhà họ Mai, các nữ tân khách tập trung ở vòng ngoài, đi vào bên trong mới là sân nhà đàn ông, các khách nam, âu phục giày da, tùy tiện một người cũng là nhân vật số một số hai ở kinh đô.

Nhưng ——

Không ai dám coi thường vị khách quý ra sân này!

Bóng người cao lớn của Lưu Nguyên Hào từ bên ngoài dọc theo đường mòn gạch sứ màu trắng dắt Diêu Lan Hạ chậm rãi đi tới, mặt mũi lăng liệt, anh tuấn, khí chất cao nhã thanh quý khó tả.

Anh vừa xuất hiện, tựa như vô số đèn pha chiếu vào người, trong lúc nhất thời hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Ở đây đều là xã hội danh lưu, mỗi người đều có hoặc nhiều hoặc ít quý khí kiêu ngạo, nhưng không ai có thể giống như Lưu Nguyên Hào, lộ ra cao quý từ trong xương, xuất sứ bất phàm, nhìn qua chính là quý tộc trời sinh.

Vừa rồi khi đi qua khu nữ khách không ai dám lên đi bắt chuyện, vào lúc này đến sân của đàn ông, anh mới giao thiệp vào vòng, không ít người cũng đáp không đợi được đi tới cười tâng bốc, khi cụng ly, có người gọi "Tổng giám đốc Lưu", có người thì nịnh hót gọi "Cậu Hào".

Càng nhiều hơn chính là nhân vật không theo kịp ngay cả chào hỏi cũng không dám.

Dõi mắt ở Thần Châu, người nào không biết vị chấp hành quan thiên tài này của nhà họ Lưu, hơn hai mươi đã nhận chức tổng giám đốc MBK, giúp Lưu thị vốn là lấy nghề chế tạo truyền thống làm chủ phát triển thành cự đầu tài chính, đã từng dùng bút như thần giúp MBK tránh được hai lần gió bão tài chính toàn cầu, mượn lehman brother sụp đổ để MBK nhảy một cái trở thành anh cả đầu rồng trong giới tài chính của nước H.

Một mình Lưu Nguyên Hào giống như một đội ngũ, ác liệt, ngoan tuyệt, tuyệt không dông dài.

Ai không muốn có quan hệ với Lưu Nguyên Hào? Chỉ cần có được sự coi trọng của anh, thăng quan tiến chức nhanh chóng trong tầm tay.

Nhưng cậu Hào từ đầu đến cuối biểu tình hời hợt lạnh như băng, dùng khí thế cường đại đẩy lui đông đảo người cậy thế.

Căng thẳng trên mặt Diêu Lan Hạ rốt cuộc có một tia biểu tình biến hóa, bởi vì cô nhìn thấy Lưu Đình, người đứng đầu nhà họ Lưu giống vậy bị đám người vây quanh.

Còn có người đứng bên người Lưu Đình, hưởng thụ vạn chúng chú mục Vũ Ngọc Trúc.

Lưu Đình cả người tây trang màu đen lệ khí rất rõ ràng, sự dữ tợn và cay độc do mấy thập niên trên thương trường mài dũa ra làm cho ông ta nhìn vô địch, không có chút nào thiếu sót.

Mà Vũ Ngọc Trúc mặc sườn xám màu tím đậm, lời nói cử chỉ hoàn toàn thể hiện thế nào là phu nhân nhà giàu có, bà ta đứng ở giữa những người phụ nữ là nữ vương, đứng giữa những người đàn ông là phu nhân.

Giữa đám tân khách còn có một vài người của nhà họ Lưu, lui tới không mật thiết, cô cũng không để ý.

Vũ Ngọc Trúc nhìn lại, ánh mắt kén chọn lộ ra chán ghét, mày được vẽ tỉ mỉ khinh miệt vừa nhấc, con trai sao lại mang cô ta tới! Còn cho cô ta đeo lam ngọc Elizabeth!

Diêu Lan Hạ khẽ khom người, đi tới đây, cô đã đoán được rất khó toàn thân mà lui.

Lưu Đình chẳng qua là nhìn lướt qua con trai và con dâu, nhanh chóng dời tầm mắt đến mấy người đàn ông trung niên trong vòng.

Trong vòng này có ba của Mai Khánh Vân, Mai Lãng Khôn.

Diêu Lan Hạ cảm thấy nơi này cũng không thích hợp cho cô tồn tại, muốn thoát ra khỏi cánh tay anh, nhưng Lưu Nguyên Hào dường như cũng không định buông tay lúc này, bóng người thẳng của anh đứng ở giữa một đám đàn ông, tản mát ra khí độ không người dám coi nhẹ.

Tựa như cố ý muốn cho mọi người thấy vợ anh là ai, sự bá đạo kiêu ngạo kia lại để người khác không nói ra chút không ổn nào.

Diêu Lan Hạ không hiện lên vẻ thẹn thùng nào, hào phóng khéo léo chịu đựng những ánh mắt hoặc ghen tị hoặc hâm mộ hoặc thù địch, cười ôn uyển đại khí, bước chân uyển chuyển ưu mỹ.

Lưu Nguyên Huyên lười biếng nằm nghiêng trên đài cao, môi nhếch lên, cười không ai hiểu.

Từ khi ra sân kinh diễm áp hoa thơm cỏ lạ, Diêu Lan Hạ tối nay khẳng định là nữ vương.

Cô có lúc có thể im hơi lặng tiếng, im lặng vì lợi ích toàn cục, có lúc lại có thể dễ như trở bàn tay đánh tan nghi ngờ của tất cả mọi người, nhưng, rốt cuộc cái nào mới thật sự là cô?

Mai Khánh Vân hung hăng bỏ lại ly rượu vang, nắm tay mẹ cô ta Phó Văn Phương, căm hận cắn răng, "Mẹ, Diêu Lan Hạ tuyệt đối không thể cùng với anh Hào! Bọn họ phải ly dị! Hôm nay anh ấy mang Diêu Lan Hạ tham dự, chính là tát vào mặt con! Mẹ, trong bụng con là..."

Thật sự là tát vào mặt, nhưng cho dù Lưu Nguyên Hào ngay trước mọi người tát cô ta, cũng không ai dám chỉ trích nửa chữ.

Người ở đây cũng tự nhiên biết ước định này thành quy củ, người có tiền mà, hôm nay mập mờ với minh tinh, ngày mai khoe ảnh chụp chung với người mẫu trẻ, không có gì hiếm lạ.

Cho rằng cô ta là Mai Khánh Vân lại có thể thế nào?

Phó Văn Phương vỗ tay con gái, trấn an nói, "Mẹ nhất định sẽ giúp con, bình tĩnh trước."

Mai Khánh Vân hận nghiến răng kêu ken két, "Mẹ, một phút con cũng không muốn thấy bọn họ ở bên nhau! Tim con đau! Rất đau!"

Ánh mắt Phó Văn Phương nhìn chằm chằm bóng người Vũ Ngọc Trúc, từ từ cười nhạt, "Người phụ nữ Vũ Ngọc Trúc coi thường không thể nào ở nhà họ Lưu lâu dài."

"Bảo bối ngoan, mẹ và con đi chào hỏi dì Vũ."

Phó Văn Phương đi ra, bên người Mai Khánh Vân nhanh chóng vây quanh một đám danh viện, trong đó có danh viện thùy mị chân chính, có người muốn đứng ở bên người Mai Khánh Vân có cơ hội lên hình của các phóng viên.

Nếu là nịnh hót, tự nhiên không thể thiếu làm nhục tình địch cô ta một phen.

"Khánh Vân, người phụ nữ Diêu Lan Hạ thật là tiện, nghe nói cô ta dựa vào gương mặt này mê hoặc cậu Hào, sử dụng thủ đoạn hèn hạ trèo lên giường của anh, lại dám xuất hiện trong yến hội của bác trai, không biết xấu hổ!"

"Đâu chỉ vậy, các cô nhìn cô ta hôm nay mặc như đĩ, chính là đến câu dẫn đàn ông, hồ ly tinh, lúc nào cũng không đổi được bản tính!"

Lời chửi rủa càng nói càng khó nghe, bên cạnh không ngừng có người gia nhập trận doanh bát quái, xì xào bàn tán hội tụ thành thủy triều, che mất một mảng lớn không gian, thỉnh thoảng lời nói rõ ràng lọt ra, không nghe lọt tai!

Đặc biệt! Một đám đê tiện!

Một người phụ nữ mặc váy dài cổ V sâu đang mắng vui sướng bị người khác vỗ vai một cái, cô ta nghi ngờ quay đầu, còn chưa thấy rõ người sau lưng là ai, một ly nước trái cây màu vàng từ trên đầu chảy xuống mặt!