Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như đang muốn bốc cháy, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh thiêu đốt, bầu không khí bị đọng lại cứ dừng chân ở đó mà không tiến.
Khí tức trên người của Lưu Nguyên Hào lạnh lẽo, khí tức dịu dàng trên người Đào Khánh Trần, trong lúc nhất thời Diêu Lan Hạ bị kẹp ở giữa, nụ cười trên mặt cứng ngắc.
“Lưu Nguyên Hào.”
Sự lạnh lẽo và sát khí tràn ngập trong không gian, Diêu Lan Hạ gọi tên của anh, sau đó ra hiệu cho Đào Khánh Trần, đi về phía anh.
Mà Lưu Nguyên Hào không đổi sắc mặt thoáng nhìn qua Đào Khánh Trần, đưa tay mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, Diêu Lan Hạ cúi đầu chui vào trong xe. Lúc Lưu Nguyên Hào đứng dậy thì nhìn về phía Đào Khánh Trần một lần nữa, sấm sét giữa hai người bay toán loạn.
Từ đầu đến cuối Đào Khánh Trần đều mang theo nụ cười, không hề chột dạ chút nào.
Nhưng mà anh ta đã cảm giác được hành vi của Lưu Nguyên Hào đối với Diêu Lan Hạ đã xảy ra chút thay đổi.
Cho nên bác sĩ Đào cũng phải cố lên.
Gật đầu với người trong xe, anh mắc nhắc nhở cô đi đường cẩn thận, cậu Hào mặt lạnh như băng keo kiệt không thèm lộ ra vẻ gì khác bước lên xe, khởi động xe, điều khiển tay lái di chuyển khỏi bãi đỗ xe.
Đưa mắt nhìn chiếc Limousine, Đào Khánh Trần vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ là lông mày đang nhíu chặt lại.
Lúc này điện thoại di động của Đào Khánh Trần vang lên.
Nhìn thấy dãy số, Đào Khánh Trần nhíu mày nghe máy.
“Khánh Trần à, gần đây có bận việc gì không? Khoảng thời gian này ba muốn đến thủ đô bàn công việc, có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Gần đây bộn bề nhiều việc, ăn cơm à, chờ con về nhà đi rồi hẵng nói.”
“Về nhà hả? Con đang ở thủ đô mà, chờ con về nhà ăn cơm không phải là ba chết đói à? Con nói cậu đi chạy đến thủ đôthì thôi đi, còn đi làm bác sĩ cái gì nữa chứ..."
“Ba à, đây là chuyện đã nhận được sự đồng ý của ba, cho nên ba đừng nói nữa được không?”
“Được được được, nhưng mà con cũng đã trưởng thành rồi có phải không, nên tìm một người bạn gái hay không hả? Chuyện này con không thể qua loa tắc trách được.”
Bạn gái à?
Đào Khánh Trần lại ngẩng đầu lại một lần nữa, cách cánh cửa nhìn xe chạy ra khỏi lối ra: “Còn đang trên đường theo đuổi, con sẽ nhanh chóng thôi, nếu như thuận lợi thì không lâu nữa ba sẽ được gặp.”
“Thật hả, vậy thì tốt quá, con nhanh chóng tìm bạn gái kết hôn sinh con, cô gái nào đơn giản sạch sẽ là được.”
Cuộc điện thoại kết thúc trong những việc ở nhà, Đào Khánh Trần có chút đau đầu.
Tâm nguyện của ba và mẹ rất đơn giản, vợ tương lai của anh ta đương nhiên là phải sạch sẽ rồi, đơn giản, gia thế lại là càng tờ giấy trắng thì càng tốt.
Xin lỗi, lần này anh ta phải làm trái lại ý của ba mẹ rồi.
Chiếc Rolls-Royce chạy trên con đường chở cậu Hào với lửa giận đang lao đi vùn vụt, sau khi trầm mặc mấy phút, cậu Hào nghiêm giọng lạnh lẽo cười: “Chuyện lúc nãy, không có ý định giải thích với tôi à?”
“Lúc nãy như thế nào hả? Đi thang máy cùng với đồng nghiệp thì có gì để giải thích, vậy một ngày ba bữa tôi ăn cái gì tôi cũng phải báo cáo cùng với cậu Hào hả?”
Thành kiến của Lưu Nguyên Hào đối với Đào Khánh Trần rất lớn, cô phải nghỉ biện pháp tách Đào Khánh Trần ra khỏi mình.
Ngón tay thon dài của cậu Hào cầm lấy tay lái, một bên mặt có sát khí lạnh lẽo, ánh sáng của ngọn đèn đường hai bên làm cho gương mặt tuyệt mỹ của người đàn ông lúc sáng lúc tối, khí chất rạng rỡ.
“Rất tốt, nói đi.”
Thật sự tiếp tục như vậy?
Đèn đỏ vừa tới, xe vội vàng dừng lại, bởi vì thắng lại quá nhanh nên Diêu Lan Hạ ngã ra phía trước theo quán tính, sau đó lại bị bắn trở về sau lưng đâm vào ghế ngồi.
“Chuyện vụn vặt trong một ngày rất nhiều, nói thì dài dòng quá.”
“Hiện tại tôi đúng lúc có thời gian, dài đến cỡ nào cũng có thể đủ để nghe cô nói xong.”
Ngón tay dài của Lưu Nguyên Hào khoác trên tay lái, con số trên đèn đỏ đang nhảy vọt, ánh mắt cậu Hào xa xăm mà thâm thúy nhìn cái gì đó, không thể đoán được rốt cuộc anh có ý gì.
Đồng ý nghe, vậy thì cô nói: “Ăn sáng thì ăn cùng với anh rồi, ăn cái gì anh cũng biết..."
“Tại sao cứ còn dây dưa với anh ta không rõ?” Cậu Hào nhíu mày đánh gãy lời cô, kêu cô nói thế mà cô lại nói thật, không tức chết người thì không chịu được mà.
Diêu Lan Hạ cắn đôi môi phấn nộn: “Bọn tôi không có dây dưa không rõ, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn giản giống như anh thấy vậy đó.”
Giống như anh thấy, vậy thì không đơn giản.
Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh xuất hiện nhưng mà cậu Hào không có ý muốn lái xe, sau hai giây ngắn ngủi xe ở đằng sau bắt đầu bóp còi: “Người trước mặt lái xe đi chứ!”
Cậu Hào nhẹ nhàng gõ vào tay lái: “Nói thật!”
Cô mà không giải thích rõ ràng, anh không chịu lái xe thì sẽ để người ở đằng sau chờ đợi.
Diêu Lan Hạ nhìn một hàng xe dài ở đằng sau: “Lưu Nguyên Hào, có phải là anh bị điên rồi không hả? Anh lái xe đi, bây giờ đang là đèn xanh, anh đang ảnh hưởng giao thông đó.”
“Là cô đã ảnh hưởng đến tâm trạng lái xe của tôi trước, tâm trạng không tốt thì ảnh hưởng không còn là giao thông nữa đâu, mà là sẽ gây ra tai nạn giao thông.”
Diêu Lan Hạ cắn răng dậm chân, đèn xanh đang không ngừng nhấp nháy giảm đi, người ở phía sau lên tiếng mắng chửi.
“Anh ta muốn mời tôi ăn cơm, tôi đã sớm nhận được tin nhắn của anh gửi cho tôi nên tôi đã từ chối, sau đó lại đi thang máy cùng nhau và bị anh bắt gặp, cứ như vậy đó hài lòng chưa hả!”
Cô tức hổn hển đến nỗi nói chuyện liền một mạch mà không cần thở.
Cậu Hào không nói chuyện, chỉ là không nóng không vội khởi động xe, chạy qua ngã tư đường, người phụ nữ ở bên cạnh tức giận đến nỗi ngực phập phồng, dao động rất lớn, lúc cô tức giận thì quai hàm nâng lên làm cho gương mặt tròn lên trông rất là đáng yêu.
“Cho nên ý của cô là nếu như tôi không liên lạc với cô thì tối ngày hôm nay cô sẽ đồng ý với lời mời của anh ta, đi ăn cơm tối với nhau?”
Mẹ kiếp, sau lại còn có đoạn sau nữa.
“Không biết!”
Cô tức giận trả lời lại một câu.
Rất tốt: “Không biết, nói như vậy chính là rất có thể sẽ đi.”
“Nè Lưu Nguyên Hào, anh đang đi đâu vậy hả? Tôi muốn về nhà của tôi.”
Tay lái của cậu Hào đột nhiên di chuyển, thay đổi phương hướng.
“Gần đây cô hơi được sủng mà kiêu, xem ra là cần phải nhắc nhở cô mới được.”
...
Biệt thự Di Cảnh, đèn đuốc sáng trưng, trên hàng rào nhỏ có ánh đèn led không chớp nháy ở ngoài sân độc lập, cô nhớ kỹ là trước đó không có, nhưng mà Mai Khánh Vân thích mấy cái loại xanh xanh đỏ như thế này, chắc là kiệt tác của cô ta.
Thật sự xem mình như là chủ nhân.
“Cậu Hào, anh dẫn tôi đến đây, anh không sợ tôi và cô Mai của anh ra tay đánh nhau hả?” Diêu Lan Hạ bước xuống xe, bóng dáng mảnh mai đứng trước cửa biệt thự, hơi ngửa đầu lên nhìn sự phồn hoa tấp nập.
Sau khi cô ta bước vào trong, toàn bộ thế giới đều thay đổi, rất có bản lĩnh.
Lưu Nguyên Hào đóng cửa xe lại, dáng người cao cao đứng cách cô mười mấy cm, ánh mắt sâu sắc chậm rãi phát ra sự xem thường: “Tôi sợ cô còn chưa ra tay thì đã thất bại hoàn toàn.”
Là rất châm chọc và chế giễu, nhưng mà dạng chế giễu như thế này trên thực tế cậu Hào đang nói với Diêu Lan Hạ rằng cô tốt nhất nên cố gắng nắm giữ cho vững, đừng có làm điều ngu ngốc như là chạy trốn.
Ngón tay tinh tế của Diêu Lan Hạ vòng trước người, ánh mắt như bầu trời thưa thớt mất đi chút ánh sáng, dùng những gì còn sót lại cố gắng kéo mặt mũi trở về: “Không cần cậu Hào phải phí tâm!”
“Anh Nguyên Hào, anh trở về rồi."
Mai Khánh Vân thấy Lưu Nguyên Hào lái xe vào trong, co cẳng chạy ra bên ngoài chào đón, nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, cô ta không quan tâm đến sự tồn tại của Diêu Lan Hạ ở bên cạnh, đưa tay khoác lên cánh tay của anh.
Thân mật dịu dàng nở một nụ cười quyến rũ: “Sao không nói sớm với em, chắc chắn là anh chưa ăn cơm đúng không? Nhà bếp làm đồ ăn mà anh thích ăn nè, không biết anh có trở về hay không cho nên ngày nào cũng dặn dò bọn họ làm món mà anh thích ăn.”
Diêu Lan Hạ giống như là người ngoài nhìn bọn họ show ân ái, lông mày với cả trái tim đều đang nhíu chặt lại.
Không thể không nói, Mai Khánh Vân là một tình nhân không tệ, cô ta xinh đẹp, lúc nãy giống với là một con bươm bướm, cô ta dịu dàng, ít nhất là dành sự dịu dàng nhất của mình cho anh, cô ta ngoan ngoãn nghe lời phối hợp, đàn ông đều sẽ thích như thế này.
Cho nên bọn họ ở cùng một chỗ, Lưu Nguyên Hào sẽ rất hạnh phúc.
Lưu Nguyên Hào không nói cái gì, chỉ là khóe mắt liếc nhìn phản ứng của người phụ nữ ở bên cạnh, chốc lát, trong mắt của cô đều là vẻ hờ hững không thèm quan tâm.
“Được rồi, đi vào thôi, lần sau đừng gấp gấp như vậy, cô là phụ nữ đang mang thai.”
Không có bao nhiêu nhiệt độ cũng đã đầy đủ quan tâm.
Quả nhiên bọn họ là một đôi trời sinh.
Mà cô cả người đầy gai nhọn anh không thích.
Bọn họ bước trước một bước, cô đi theo phía sau, cố gắng thả chậm bước chân.
“Anh Nguyên Hào, ăn cái này đi, nó được nấu rất lâu, cẩu kỷ đã được nấu nhừ.”
Mai Khánh Vân không ai coi gì mà múc canh xương hầm cho anh, mùi canh thơm ngọt bay tỏa bốn phương, làn sương mù quấn quanh người đàn ông tuấn mỹ bình yên hưởng thụ sự hầu hạ của người phụ nữ, lông mày đang nhướng lên gần như không thể nhận ra.
Một hình ảnh thật là hạnh phúc, cô cũng phải ghen tị.
“Tôi ăn no rồi, các người tiếp tục ăn đi.” Gác lại đũa, cô rời khỏi ghế.
“Ngồi xuống.”
Người đàn ông đối diện cũng không ngẩng đầu lên, hai chữ lạnh lẽo giống như con dao nhọn hung hăng đâm vào trong lòng tự ái của cô, ở trước mặt của kẻ thứ ba là Mai Khánh Vân, cậu Hào giống như là đánh cô một bạt tay.
Mệnh lệnh với ngôn từ hà khắc của Vũ Trúc Ngọc trong điện thoại di động, bị Lưu Nguyên Hào trói buộc và tra tấn không dứt trong nhiều ngày, hình tượng Mai Khánh Vân ỷ vào đứa nhỏ ở trong bụng mà thân mật ân ái với anh.
Trong lòng rất chua xót, nhưng mà cô sẽ không thể không kiểm soát.
Diêu Lan Hạ duy trì tư thế đứng thẳng, nhìn mặt mũi Mai Khánh Vân tràn đầy vẻ đắc ý, ra vẻ thoải mái cười cười: “Hai người cứ chậm rãi dùng đi, tôi không làm phiền, dùng cơm vui vẻ.”
Trái tim của Diêu Lan Hạ cho dù lạnh lẽo đi nữa thì cô cũng đã tiêu hao hết hi vọng rồi, yêu thích và ghét bỏ là loại tình cảm không thể nào che giấu được, Lưu Nguyên Hào không thích cô, cô cứ chai mặt ở đây tìm khó xử để làm cái gì?
Đôi đũa trong tay của Lưu Nguyên Hào "lạch cạch" rơi vào trên đĩa: “Cô muốn làm cái gì? Trở về.”
Mai Khánh Vân dịu dàng cười một tiếng, đắc ý kéo cánh tay của Lưu Nguyên Hào đến trước người mình: “Anh Nguyên Hào à, người ta đều đã nói như vậy rồi, chúng ta cần gì phải giữ lại cơ chứ? Anh Nguyên Hào không sợ là nhìn thấy một gương mặt u oán thì không thể tiêu hóa được à? Được rồi, anh Nguyên Hào nếm thử món ăn này đi, tự tay em làm trong nhà bếp đó, sau này em làm cho anh ăn có được không.”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, thân mật quan tâm nhau.
Bột dao lạnh lùng không nể mặt cho phản kháng.
Bất cứ một người đàn ông nào cũng phải biết lựa chọn như thế nào, nếu như thì đã không có tình yêu.
Lúc Diêu Lan Hạ đi ra ngoài, khóe mắt của Mai Khánh Vân mang theo nụ cười.
“Cạch.” Cánh cửa phòng cuối hành lang bị đóng lại.
Mai Khánh Vân đưa đồ ăn đến bên môi của Lưu Nguyên Hào: “Anh Nguyên Hào ăn một miếng đi.”
Lưu Nguyên Hào không kiên nhẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta: “Bỏ xuống.”
Mai Khánh Vân khẽ giật mình, không phải lúc nãy vẫn còn rất tốt à? Sao mà cô ta vừa đi từ thái độ của anh đã thay đổi rồi.
Lưu Nguyên Hào thô bạo đẩy cái ghế đi, dùng sức quá mạnh cái ghế kêu rầm lên một tiếng ngã xuống đất, dọa làm cho Mai Khánh Vân không dám thở mạnh.
Lưu Nguyên Hào rất quyết liệt bước một bước đi xa hai mét vào trong thư phòng trên lầu hai.
Mai Khánh Vân bất lực bỏ muỗng xuống, hốc mắt đỏ bừng.
Lúc nãy những gì xảy ra giữa Lưu Nguyên Hào và Diêu Lan Hạ không phải là bọn họ đang giận dỗi nhau, mà là hai người bọn họ đều đang ném một cái tát lên trên mặt của cô ta.
Cắn cắn môi, Mai Khánh Vân đi lên lầu.
“Anh Nguyên Hào...” Cô ta đứng ở cửa thư phòng đưa tay đóng cửa lại: “Có một vấn đề em muốn hỏi anh..."
Mặt Lưu Nguyên Hào không có biểu cảm, không ai nhìn ra được sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt của anh là có ý gì.
“Chuyện gì?”
Mai Khánh Vân nín thở, hành động yêu kiều có tiến có lùi, nhìn từ góc độ nào cũng không có kẻ hở.
“Nếu như trong bụng của em không có đứa bé này, có phải là anh... ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn em một cái hay không?”