“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, tâm can bảo bối trong lòng mẹ, mấy đứa ranh con vô lương tâm này, thế mà độc ác như vậy, tao chỉ mới có đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà chúng mày đã hành hạ em gái thành bộ dạng này, hai lạng khoai lang sấy kia, có phải bị vợ thằng cả ăn rồi không, đúng là có vợ thì quên mẹ, đám sói mắt trắng này, tao đánh chết chúng mày.”“Mẹ à, không phải đâu, sáng sớm em gái đã ăn hết hai lạng khoai sấy rồi, còn ăn thêm một bát cháo nhỏ.”“Nói láo, con bé ăn rồi mà còn có thể đói đến hoa mắt chóng mặt à? Bà đây không so đo với chúng mày nữa, nhanh chóng đưa Thanh Miêu Nhi đi đến bệnh viện huyện.”Một tiếng khóc rống ầm ĩ, theo đó là những tiếng gọi ồn ào đến mức gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa từ từ khôi phục lại ý thức của mình, đương nhiên cô vẫn chưa mở mắt ra, giống như có một loại sức mạnh nào đó khiến cho cô không cách nào động đậy, chỉ biết mình giống như nằm trên một chiếc ván gỗ được đặt trên xe, không ngừng lắc lư.Trong đầu cô lẩm bẩm: “Hệ thống, mi ở đâu.”“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 tạm thời phục vụ cho ký chủ.” Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô.Tô Thanh Hòa đáp: “Tao đang ở nơi nào vậy, chẳng phải mi nói chỉ cần ràng buộc với mi, là tao có thể sống sót ư, đây là đâu? Tao không ở trong nhà mình sao?”“Nơi này là Hoa Quốc ngày 11 tháng 5 năm 1960, bây giờ ký chủ đang ở trong một thôn trang nhỏ ở khu vực Bắc Bộ, bởi vì bản đồ không được đầy đủ, vì thế không cách nào nói rõ địa điểm, ký chủ có thể tự mình tiến hành hỏi thăm.”“… Năm 1960 ư?”“Đúng thế kỷ chủ.”Trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng kích động.“Mi nói chỉ cần ký khế ước với mi là tao có thể sống mà, mi định để cho tao sống như thế này ư? Đừng bắt nạt người văn hóa thấp như tao, năm 1960 chính là một trong những năm của kế hoạch Đại Nhảy Vọt, người người đều phải ăn đất, đây là mi muốn cho tao sống lại rồi lập tức chết đói đấy hả?”“Bổn hệ thống chỉ là khế ước tạm thời, ký chủ có thể hủy bỏ bất kỳ lúc nào.”“Sau khi hủy bỏ thì tao có thể trở về hả?” Nếu như cái giá phải trả cho việc có được hệ thống chính là ở lại thập niên sáu mươi, cô tình nguyện quay về thế kỷ 21 làm một trạch nữ bình thường, tốt xấu gì còn có thể ăn fastfood.“Ở thế giới tương lai, ký chủ đã bị chết não, sau khi trở về có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình hóa thành tro, bởi vì không có vật dẫn bảo tồn sóng điện não của ký chủ, thời gian tồn tại của ký chủ không quá ba giây.”“…” Đây chẳng phải ký khế ước thì sống, không ký khế ước sẽ chết ư?Vẻ mặt Tô Thanh Hòa không còn gì hối tiếc.Làm một trạch nữ có thâm niên, Tô Thanh Hòa sẽ không tùy tiện ra ngoài, ăn cái gì cũng đặt qua mạng, mua đồ thì lên taobao vạn năng giao đến tận nhà, một năm có 365 ngày thì có 360 ngày cô ở trong nhà, còn lại mấy ngày thì ra ngoài đường phơi nắng bổ sung canxi.Ở trong thời kỳ lòng người khó đoán này, Tô Thanh Hòa cảm thấy ở trong nhà mới chính là an toàn nhất, đây là lý do mà cô luôn dùng để biện minh cho chuyện mình ở nhà.Nhưng mà câu nói họa từ trên trời rơi xuống thật đúng là vận vào người cô.Lúc đó đang trong kỳ nghỉ lễ, lại trùng với ngày nghỉ của thợ sửa điện nước, đèn điện trong nhà đều xảy ra vấn đề.
Tô Thanh Hòa có thể chịu đựng được mọi chuyện, chỉ riêng bóng tối và thời gian không có máy vi tính.