Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 1: Sống lại (1)




Năm Xuân Hòa thứ nhất.

Tạ Thức Y- đệ tử dẫn đầu tông Vong Tình dùng thân mình dụ địch, tiến sâu vào Ma vực, phá hủy đài sen, châm lửa thiêu thành Thập Phương và tận diệt đại yêu Hoài Minh Tử. Làm náo động giang hồ.

Cùng năm, Tạ Thức Y bế quan trên đỉnh Nam Sơn. Lần bế quan này đằng đẵng trăm năm, nguồn cơn không ai biết.

*

Ngôn Khanh cảm giác đầu óc hỗn loạn và đau đớn như bị người ngoài cầm dùi khuấy loạn tâm trí.

Có tiếng người rả rích kế bên, chất giọng thất vọng và giận dữ.

"Sao ngươi lại đê tiện đến thế! Ngươi thật sự tin rằng hắn sẽ yêu ngươi chỉ vì ngươi hy sinh vì hắn?! Hoa La Lâm được tông môn dày công chăm chút cả trăm năm, sao ngươi dám cả gan đến vườn Linh lấy trộm?! Ngươi cứ lấy trộm thản nhiên đến thế chỉ để cho một gã đàn ông xa lạ bên ngoài chỉnh kinh mạch?! Ngươi ngươi ngươi ngươi-----" Người nọ giận đến nghẹn lời, sau cùng lại phẫn nộ gào lên: "Ngu xuẩn! Ngu như bò!"





Hoa La Lâm? Là thứ gì? Không phải y đã chết ở thành Thập Phương sao?

Ngôn Khanh gắng gượng mở mắt, thấy trong phòng nêm chật người. Người đàn bà phục trang hoa lệ đứng đầu đỏ bừng vành mắt, gạt lệ không ngừng, hai bên là hai nha hoàn dìu bà ta với vẻ đầy cẩn thận. Ánh sáng nhập nhèm, hẳn là ban tối.

Ngôn Khanh dời mắt, lại thấy một bàn thờ Phật cùng vô số bài vị đỏ dựng đứng đằng đối diện.

Người đàn bà nước mắt nước mũi tèm nhem kia nghẹn ngào nói: "Gia chủ, Tiểu Khanh biết lỗi rồi. Chàng tha cho thằng bé lần này đi mà."

Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ: "Tha? Ta tha cho nó ai tha cho ta! Hoa La Lâm là thánh bảo mà tông Vong Tình ấn định làm phần thưởng cho đại hội Thanh Vân lần tới, giờ hoa La Lâm tan tành, ta phải giải thích ra sao với tông chủ được đây!"

Người đàn bà đau lòng thổn thức: "Gia chủ..."



Người đàn ông trừng bà ta: "Câm miệng. Tất cả là do thằng con ngoan mà nàng dạy dỗ đấy. Đêm nay bắt tên vong ân này quỳ trước từ đường cho ta, đợi mai theo ta đến trước mặt tông chủ mà tạ lỗi!"

Người đàn bà tái mặt: "Quỳ cả đêm? Không được đâu gia chủ, thân mình Tiểu Khanh yếu ớt, chịu thấu thế nào đây."

Người đàn ông phất tay áo, xoay người: "Người đâu, đưa phu nhân về cho ta!"

Hồi náo loạn vẫn tiếp tục kéo dài. Tiếng khuyên nhủ của kẻ hầu, tiếng than khóc của phu nhân, trộn lẫn vào nhau quàng quạc tao tác như tiếng vịt kêu bầy.

Ngôn Khanh chỉ được yên tĩnh khi đám người rời đi. Y lặng lẽ thở phào rồi khẽ cử động những ngón tay tê cứng.

Hoa La Lâm?

Sao lại đem đến cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Chớp lửa lóe lên, Ngôn Khanh muộn màng nhớ lại: "Phái Hồi Xuân, hoa La Lâm, đại hội Thanh Vân..."



Tâm trí bất thình lình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến sắc mặt Ngôn Khanh trắng bệch, y ngã quỵ xuống đất.

Ký ức như được mở chốt. Những hình ảnh mơ hồ ồ ạt tràn về trả cho y toàn bộ trí nhớ từ thế giới nguyên bản vốn đã bị lãng quên.

Nghỉ hè, [Tình yểm], máy bay...

Ngôn Khanh mở bừng hai mắt.

... Hay lắm. Cày cuốc mấy trăm năm, chết đi sống lại một lần y mới biết thì ra mình đang mắc kẹt trong một cuốn sách. Y không xuyên vào một thế giới có thật mà lại chỉ xuyên vào một quyển truyện thôi ư?!

*

Khởi nguồn của sự việc là cô em họ học tập xuống dốc không phanh trong đợt hè năm đó.

Là sinh viên đại học có tiếng duy nhất trong đại gia đình, Ngôn Khanh đành phải gánh trên vai sứ mệnh cứu vớt "thiếu nữ lạc đường". Vừa hay đang nhàn tản, lại thấm nhuần tư tưởng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế là y lên dạo một vòng dòng thời gian trên mạng xã hội của cô em họ. Sau đó Ngôn Khanh moi ra được nguồn cơn rắc rối phát sinh từ một quyển truyện có tên là [Tình yểm].
[Tình yểm] có thể được tóm gọn bởi nhận định về tác giả sau: đại thần mảng thuần ái huyền huyễn ra mắt mười năm, được chứng nhận cống hiến hết mình trong việc rút mòn nước mắt người đọc.

Nguyên văn trạng thái trên dòng thời gian của cô em họ:

[Tạ Thức Y phải xui tám đời mới gặp phải Bạch Tiêu Tiêu. Hỡi ôi đấng cứu thế họ Bạch, tao cắn rơm cắn cỏ lạy mày hãy cứu thiên hạ bằng bản lĩnh cá nhân đi được không? Đọc đến phần ở thành Chướng, Bạch Tiêu Tiêu khóc lóc quỳ xuống cầu xin Tạ Thức Y lấy máu cứu dân trong thành mà em ức phát khóc luôn các chế ạ.]

[Đấy là thành Chướng đấy tổ sư bố nhà nó chứ. Chính là cái quả thành Chướng chứa lũ súc sinh suýt lột da róc xương Tạ Thức Y, mẹ ác ôn thì ác giả ác báo đi chứ! Quan trọng nhất là Tạ Thức Y lại còn đồng ý, đùuuuu người lương thiện, nửa đêm canh ba đọc tăng xông tỉnh cả người!]
[Tác giả không thấy OOC à? Hóa ra bà đắp nặn cho Tạ Thức Y đoạn đầu lung linh như vậy là để sau làm nền cho vai chính thụ ngốc bạch ngọt não tàn vạn nhân mê à?]

[Loại văn quần què gì đây không biết??? Cayyyyyyy.]

[Em giận nhất là em các chế ạ, đọc kiểu truyện tra thụ tiện công thế này mà lại lỡ nhập tâm huhuhuhuhu.]

[Haiz, tại Tạ Thức Y đấy, em đọc truyện này chỉ vì anh ta thôi đấy... đau đớn quá đi.]

Ngôn Khanh đăm chiêu cả buổi mà vẫn không ngộ ra được điều gì đã khơi gợi lòng căm phẫn của cô em đến thế. Để điều tra rõ nguyên nhân, y quyết định tìm đọc cuốn [Tình yểm] nọ.

Sau khi đọc xong, Ngôn Khanh: Có thế thôi? Chỉ có thế này?

Một người không thể thay đổi tình tiết truyện như y cho rằng đây đơn giản là câu chuyện về một người muốn đánh một người nguyện chịu đòn- có gì đâu để mà giận dữ. Nam phụ thâm tình trên phim nước mình chẳng toàn dâng hiến vô tư thế đấy còn gì? Xem ít mới bực thôi.
Cuối cùng y rút ra được lời khuyên tám chữ thật lòng trao gửi đến cô em: đọc truyện ít thôi, học hành đi đã.

Đồng thời chụp ảnh màn hình dòng thời gian của cô em lại.

[Học tử tế vào nha, khảo sát chất lượng đầu năm mà tụt hạng thì tôi gửi ảnh này vào nhóm đại gia đình đấy ^^]

Cô em họ: "..."

Y không biết đáy lòng cô em gái đã mưa rền sóng giật thế nào vào lúc ấy. Chỉ cần biết sau đó dì y còn mang theo hoa quả tới thăm nhà với điệu bộ suиɠ sướиɠ ra mặt, nào là khen y biết cách đốc thúc học hành, nào là bảo con gái nhà mình dạo này chăm hơn ong mật.

Ngôn Khanh mỉm cười, giấu kín công danh.

Nào ngờ vào ngày khai giảng năm thứ hai đại học sau khi kết thúc kỳ nghỉ, y lại gặp bất trắc trên đường ngồi máy bay về trường:

Xuyên vào cuốn tiểu thuyết này với tiền đề mất sạch trí nhớ thời hiện đại.
Kẻ bị y xuyên vào không phải ai khác mà chính là Tạ Thức Y- người được cô em họ của y yêu quằn yêu quại.

Hay hớm ở chỗ con sói con Tạ Thức Y này có tấm mạng quá cừ. Tuy cơ thể bị cô hồn dã quỷ đến từ thế giới khác là y đây chiếm đóng, nhưng hắn vẫn có thể giữ mạng mà sống sót, còn liều mình giành cơ thể với y. Bọn họ cãi lộn ẩu đả bên trong cơ thể này vài năm, rồi sau đó Ngôn Khanh gặp thời lấy được một thân xác mới, tách rời khỏi Tạ Thức Y.

Từ ấy hai người thật sự tránh nhau như tránh ôn thần, mắt không thấy lòng không cay.

Tạ Thức Y đến tông Vong Tình của Thượng Trọng Thiên, mà y thì tới thẳng thành Thập Phương dưới Ma vực.

Cũng chính tại đây, Ngôn Khanh đời trước chết trong trận hỏa hoạn tại thành Thập Phương.

Trí nhớ sau cùng dừng trước hình ảnh cung điện sụp đổ và trời lở đất long. Tên Ma thần vẫn luôn tồn tại trong cơ thể y từ sau khi y đến Ma vực cất tiếng cười gằn u ám, đoạn khẽ nhủ vào tai y.
"Ngôn Khanh, ngươi không thoát được khỏi ta."

"Ác mộng cư ngụ trong lòng mỗi cá nhân, gắn liền như bóng, trọn kiếp không thể rời bỏ được." Ma thần là đồng thể của đàn ông đàn bà, giọng nói không phân đực cái cũng tựa một lời nguyền ăn sâu bén rễ nhất. Gã/ Ả nói: "Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau."

Giữa trập trùng mây khói, xích hỏa hồng liên chiếu rạng những ngày không biết đến đêm thâu.

Nến đỏ nhỏ xuống bàn, lách tách, lách tách.

Luồng gió ngoài hiên thổi bóng nến chao nghiêng.

Ngôn Khanh hoàn hồn từ hồi ức.

Y cúi đầu nhìn tay, ngơ ngác thật lâu.

Sau khi có được góc nhìn toàn cục từ sự kiện trí nhớ trở về, Ngôn Khanh đã ngộ ra rất nhiều chuyện mà đời xưa y không tài nào giải thích.

Thì ra Tạ Thức Y chôn dưới đáy lòng mối tình thắm thiết dành cho Bạch Tiêu Tiêu.
Chẳng trách...

Chẳng trách lại có thể bỏ qua cho mình nhà họ Bạch khi chính tay tiêu diệt năm dòng họ lớn của thành Chướng.

Chẳng trách Cõi lạc của Thần không để hắn thấy được tâm ma của chính hắn.

Chẳng trách cuối cùng một mình cầm kiếm, sát phạt yêu ma, tiến vào thành Thập Phương trong đơn độc.

Y cho rằng bản thân hiểu Tạ Thức Y rõ nhất. Dẫu sao cũng từ liếc mắt chướng lòng- một lòng tìm kế dồn đối phương vào chỗ chết, đến đồng sinh cộng tử phiêu bạt khắp thiên hạ trùng trùng.

Từng chứng kiến Tạ Thức Y thuở nhỏ tủi hờn phát khóc, cũng từng thấy hắn khoáng đạt vung kiếm xẻ non sông đương lúc trưởng thành.

Lại chẳng ngờ, hết thảy đều chỉ là ảo mộng.

Y chưa từng hiểu được Tạ Thức Y.

Một kẻ sẽ bén rễ tình chỉ vì một bát cháo trắng.

Một kẻ, mà mai đây, sẽ bán mạng kê chân cho nhân vật chính không oán hận một lời.
Ngôn Khanh suy đoán thân phận hiện giờ của y dựa vào hoa La Lâm.

Y sống lại trở thành Yên Khanh- vợ tương lai của Tạ Ứng- một gã lâu la lẳng lơ mà nham hiểm theo quyển truyện sau này.

Nếu coi Tạ Thức Y là nam phụ thâm tình vắt nước mắt của vô vàn độc giả, thì Yên Khanh chính là quân tốt thí độc địa chiết cạn nước bọt chửi rủa của người đời.

Thân là con út của Nguyên anh trưởng lão phái Hồi Xuân, cuộc sống được vây quanh bởi cưng chiều và bao bọc biến Yên Khanh thành một gã quen thói làm càn. Đầu óc cậu ta là một vũng lầy yêu đương ngập ngụa, gặp kẻ nào yêu liền kẻ đấy.

Ban đầu sau khi tình cờ cứu được Ân Vô Vọng- Thiếu tông chủ của tông Lưu Quang, cậu ta thầm nảy lòng mến mộ mà lén lút nuôi người sau núi, thậm chí còn mạo hiểm lấy trộm hoa La Lâm- báu vật trong môn để trị thương cho gã. Tiếc rằng Ân Vô Vọng lại chỉ chướng mắt vị ân nhân cứu mạng của mình mà đem lòng yêu tiểu sư đệ của Yên Khanh, cũng chính là Bạch Tiêu Tiêu vai chính thụ.
Gã trao cho Bạch Tiêu Tiêu- lúc này đang cuống cuồng tìm thuốc- đóa La Lâm do Yên Khanh dâng tặng mình.

Mâu thuẫn bắt đầu ở đây.

Bạch Tiêu Tiêu tìm thuốc là để cứu một lão già hấp hối cậu ta tình cờ gặp gỡ, mà lão già này lại cũng tình cờ chính là Thái thượng trưởng lão độ kiếp thất bại của tông Vong Tình.

Dù hoa La Lâm không cứu được lão ta, nhưng lão vẫn truyền tu vi trọn đời cho Bạch Tiêu Tiêu nhằm cảm tạ; đồng thời cho cậu ta một tấm lệnh bài có thể ra lệnh cho tông Vong Tình làm bất cứ nhiệm vụ gì.

Mà nam phụ độc ác Yên Khanh hay tin thì lập tức hùng hổ đến chiếm thẳng lệnh bài, cướp đoạt công lao của Bạch Tiêu Tiêu.

Đứng trước thái độ coi khinh của Ân Vô Vọng, Yên Khanh ngu muội cho rằng mình có thể khiến gã ta phải hối hận.

Thế nên Yên Khanh mượn sức lệnh bài ra một mệnh lệnh tàn ác cho tông Vong Tình rằng: Tạ Ứng- đệ tử đứng đầu tông Vong Tình hiện nay và cũng là người nắm giữ chức danh vô địch đại hội Thanh Vân của Thượng giới- phải cưới cậu ta.
"..." Ác thật.

Cuối cùng Yên Khanh được lấy Tạ Ứng như mong muốn, mà tin tức này cũng làm chấn động cả giới tu chân.

Chẳng qua dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt sớm vội tàn.

Tuy là vợ của Tạ Ứng nhưng cậu ta chỉ có thể tối ngày chứng kiến chồng mình gieo mối tình si, trả giá hết thảy vì một người xa lạ.

Sau khi khóc lóc chẳng được, quyến rũ chẳng thành, Yên Khanh bắt đầu nổi tâm dâʍ ɖu͙ƈ. Bản tính phóng đãng lôi kéo cậu ta hết phát sinh quan hệ ngoài luồng lại đến ra đòn hiểm mạng với Bạch Tiêu Tiêu. Nhờ công ơn miệt mài tìm đường chết, danh tiếng cậu ta rốt cuộc cũng đen như cột nhà cháy, thể xác cũng dính độc cực mạnh để rồi xuống mồ trong giày vò thống khổ.

"..." Của nợ gì đây.

Dù đã xác định hết thảy tình tiết diễn ra đều nằm trong cuốn sách, nhưng Ngôn Khanh vẫn chẳng muốn phát biểu lời nào về câu chuyện lối mòn tôi yêu anh anh yêu hắn mà hắn chẳng yêu anh này cả.
Suy nghĩ duy nhất của y hiện giờ là, vì sao y sống lại? Mà còn là sống dưới thân xác Yên Khanh.

"Thiếu, thiếu gia..." Giọng nói hàm hậu đột ngột truyền đến.

Ngôn Khanh hoàn hồn. Quay đầu thấy là một thị vệ xách hộp cơm đứng ngoài cửa.

Ngôn Khanh sửng sốt: "Ngươi tới đưa cơm cho ta à?"

Thị vệ gật đầu, rụt rè nói: "Vâng, phu nhân thấy ngài không có gì vào bụng cả ngày, sợ ngài đói bụng nên dặn tôi mang ít thức ăn đến cho ngài."

Ngôn Khanh càng thêm sửng sốt: "Chẳng lẽ ta chưa tích cốc?"

Thị vệ lựa lời đầy thận trọng: "Vâng, ngài hiện giờ đang ở tầng ba Luyện khí, chưa vào Trúc cơ. Nhưng tôi tin với tài năng của thiếu gia thì chỉ cần nghiêm túc tu hành, Trúc cơ sẽ dễ dàng đạt tới."

Ngôn Khanh: "... Thôi được rồi."

Nói đoạn y nhận hộp cơm: "Cảm ơn."

Thị vệ do dự một hồi rồi lại nói: "Thiếu gia đừng trách trưởng lão. Trưởng lão cũng bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy. Ngài quỳ trước từ đường thì có lẽ sẽ nhẹ tội hơn khi đến gặp Tông chủ."
Bàn tay đang mở hộp cơm của Ngôn Khanh thoáng khựng lại.

Phải rồi. Lo sắp xếp tình tiết truyện mà quên khuấy đi mất hoạ ập tới đầu ngay sau đó. Theo mạch truyện thì bây giờ là lúc Tông chủ phái Hồi Xuân phát hiện hoa La Lâm bị mất cắp, cũng tra ra được thủ phạm là Yên Khanh, dự tính ngày mai sẽ giải cậu ta lên điện chính xét xử.

Mà lúc này Yên Khanh đã cướp đoạt công lao, và dùng lệnh bài yêu cầu Tạ Ứng của tông Vong Tình cưới cậu ta xong xuôi cả thảy.

Y nhớ không nhầm thì, tiếp theo, người của tông Vong Tình sẽ tuyên bố hôn sự ngay đúng lúc Tông chủ ra lệnh ném Ngôn Khanh vào Ngục Tối hay cũng chính là cấm địa tông môn nhằm tự cảnh tỉnh mười năm.

"..." Cả đời chưa từng cạn lời đến vậy.