Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 13: Thanh phong (4)




Dĩ nhiên Ngôn Khanh sẽ không im miệng, đã vậy còn tí tởn hơn trước mà hỏi liền một hơi: "Tại sao? Ta không ngủ được. Nhưng sao lại thế? Chẳng lẽ ta nói vô lý lắm hở?"

Tạ Thức Y phải gắng hít thật sâu.

Lúc này, một con bướm nhỏ màu xanh ảm đạm đậu lên hàng mi của Tạ Thức Y. Ngôn Khanh liếc lên liếc xuống, cuối cùng do quá rảnh rỗi nên quyết định nghĩ quẩn mà chụp tay bắt con bướm ấy. Trong khoảnh khắc, bàn tay y cũng trùm lên lông mi của Tạ Thức Y.

Tạ Thức Y cứng đờ, giọng rét buốt: "Thả ra."

Hàng mi run rẩy của Tạ Thức Y làm ngứa lòng bàn tay y, Ngôn Khanh thò đầu qua nói: "Đừng nhúc nhích, ta bắt côn trùng cho ngươi."

Tạ Thức Y có vẻ đã nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ngươi không muốn bị ném xuống nước, thì thả tay ra."

Cãi nhau từ bé đến lớn nên Ngôn Khanh ngại gì lời uy hiếp của hắn nữa, y chỉ "hơ hơ" cho phải lệ.





Ngôn Khanh cảm giác lúc đó Tạ Thức Y đã rất muốn thật sự quẳng mình xuống sông, nhưng cuối cùng nhịn được.

Thật ra họ đều như vậy trong phần lớn thời gian tiếp xúc với nhau, đều căm hận đối phương mà chẳng thể làm gì.

Thậm chí vào khoảnh khắc chia ly, y đã cho rằng Tạ Thức Y muốn gϊếŧ chết mình, thật sự gϊếŧ chết. Dĩ nhiên ý muốn của y cũng không khá khẩm hơn thế là bao.

Nhưng trớ trêu ở chỗ, khi Ngôn Khanh đứng trước mặt Tạ Thức Y bằng một thân thể mới, hắn lại không thể cầm được kiếm nữa.

Những trận cãi lộn om sòm ngày bé làm họ cho rằng khi hồn phách tách riêng, hai người sẽ phát sinh một trận quyết chiến sinh tử.

Để rồi thật đáng ngạc nhiên... cuộc biệt ly diễn ra trong yên tĩnh.

Bọn họ chia tay tại Cõi lạc của Thần.

Khoảnh khắc kiếm Bất Hối được rút ra cũng là lúc bi thương thấm nhuần vào xương cốt, tiếng than khóc làm rung chuyển trời xanh. Sau một trận ác chiến, đan điền và linh lực Tạ Thức Y đều trở nên hỗn độn. Dưới áp lực mênh mang và cuồn cuộn, hắn lảo đảo bước chân, quỳ một chân xuống. Kiếm Bất Hối cắm xuyên trong đất, hắn xưa giờ thoát tục, xưa giờ trong trẻo như băng, hình ảnh chật vật thảm thương của hắn rất hiếm ngày xuất hiện.



Tạ Thức Y hờ hững dùng mu bàn tay quệt máu trên mép, tóc hắn phủ xuống vai, rồi hắn bình thản ngước mắt.

Mắt hắn rất đẹp, như một màng sáng lung linh phủ bên trên một tấm băng mỏng che giấu tận cùng bóng tối.

Ngôn Khanh đã chứng kiến mọi cung bậc cảm xúc của hắn, nào giận, nào cười, nào lạnh lùng nào cay nghiệt. Nhưng đây là đầu y thấy hắn... yên lặng đến thế.

Lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Tạ Thức Y đang nghĩ điều gì?

Câu hỏi này đã luẩn quẩn trong tâm trí Ngôn Khanh vào giây phút ấy.

Nhưng y biết mình không thể nghĩ nhiều, bởi nghĩ nhiều thì có thể... không rời đi được nữa.

Ngôn Khanh vừa có được cơ thể. Với khuôn mặt giàn giụa máu, y hít sâu, cột tóc và xoay người rời đi, không nhìn Tạ Thức Y thêm lần nào nữa. Y tiến đến lối ra của Đất vùi xương mà chẳng ngỏ một lời.



Họ tách rời không lời từ biệt.

Cũng giống như cách họ gặp nhau không hề báo trước.

Cuồng phong rì rào nện lên núi xương trắng ởn trở thành cái động duy nhất giữa không gian hoang vu im như đã chết, và thời gian chìm vào đêm tối vĩnh hằng.

Mím môi, Ngôn Khanh lặng người suy nghĩ: Vậy là tốt, vậy là không cần ồn ào mệt mỏi.

Chẳng qua ánh mắt kia vẫn ghim lên lưng y một cách đầy cố chấp, một ánh mắt rõ ràng an tĩnh nhường nào, mà vẫn lại như đao kiếm đâm thấu linh hồn Ngôn Khanh.

*

Cánh bướm xanh rập rờn sống động mở đường cho ký ức cuồn cuộn trở về, rồi lại cuốn chúng trôi đi.

Ngôn Khanh thở dài lặng lẽ.

Thấy đằng xa có ánh sáng, Bất Đắc Chí phấn khích hô to: "Ô kìa? Chúng ta ra ngoài rồi."

Ngôn Khanh bịt miệng nó: "Be bé cái mồm, nơi này là bí cảnh động hư của Tử Tiêu, nếu động chạm đến ý thức của hắn thì chúng ta sẽ gặp phiền phức đấy."
Bất Đắc Chí vẫn ngu đần như cũ: "Bí cảnh động hư là gì vậy?"

Ngôn Khanh đáp: "Ngươi có thể hiểu chúng ta đang ở trong ký ức Tử Tiêu."

Bất Đắc Chí kinh hãi: "Gì cơ? Không phải Tử Tiêu chết rồi à?"

Ngôn Khanh cười đáp: "Sống đến kỳ động hư nghĩa là vừa mạnh vừa thọ lâu. Cuộc đời của một người như vậy thì cũng muốn để lại vài điều gì đó."

Để lại, những hồi ức về cuộc đời đủ để trở thành chướng niệm.

Ngôn Khanh đến đây để tìm đoạn hồi ức liên quan đến Bất Đắc Chí của Tử Tiêu. Mặc dù khả năng không lớn, nhưng biết đâu y lại gặp may chẳng hạn- bởi dẫu sao Bất Đắc Chí cũng xuất hiện ngay trước khi Tử Tiêu bỏ mạng, mà người ta thì hẳn sẽ ấn tượng đậm sâu về cái chết của mình chứ.

Bí cảnh động hư biến đổi liên hồi, không ai biết sẽ có thứ gì xuất hiện trước mắt ngay một giây sau đó.
Chớp mắt, Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí đã đứng giữa khoảnh ruộng đồng quê lượn lờ khói bếp.

Mây đen giăng đầy, trời sắp đổ mưa giông.

Bất Đắc Chí: "Đâu đây?"

Liếc nhìn một người đàn ông trẻ mặc đồ đen, khoác áo tơi, đội mũ, và cầm đao xuất hiện phía cuối thửa ruộng, Ngôn Khanh khẽ nói: "Im miệng."

Kẻ cầm đao trở về giữa đêm mưa hôm ấy chính là Tử Tiêu.

Nước mưa trút qua tay cầm đao, Tử Tiêu mười tám tuổi chậm rãi lại gần, khuôn mặt uy nghiêm lộ ra giữa trời giăng sấm sét.

Một vết sẹo xuyên từ gò má đến khóe miệng hắn ta.

Hình như mắt phải hắn ta có một vết bầm đã gần xám xịt.

Lông mày Tử Tiêu rất rậm, ánh mắt hắt ra vẻ tàn bạo nặng nề.

Ngôn Khanh cho rằng hồi ức này sẽ có âm thanh rõ ràng như điện ảnh.

Tuy nhiên nó lại giống với một vở kịch câm hơn thế.
Y thấy Tử Tiêu cầm đao, vào cổng, gϊếŧ hai người già và một cô bé.

Bàn tay cầm đao của hắn ta vừa trắng bệch vừa phát run, cơn cuồng nộ đã gần hóa thực thể trên khuôn mặt hắn. Mắt hắn đỏ thẫm, giọng khàn đi.

Hai người già hầu như không phản kháng. Khuôn mặt họ là một chuỗi biểu cảm từ kinh ngạc đến bàng hoàng, khi thanh đao xuyên qua nội tạng họ đã trợn trừng cặp mắt. Trong ánh mắt họ, lo âu còn nhiều hơn sợ hãi.

Một cô bé từ nhà bước ra sân và sững sờ trước cảnh tượng nơi ấy. Cô bé đi chân trần, tóc tết thành hai bím, trên chóp mũi có một nốt ruồi nho nhỏ. Em xông đến và gào lên với cặp mắt đỏ ngầu. Nhưng Tử Tiêu như đã nhập ma, dưới sự thống trị của cơn cuồng nộ, hắn ta vung đao. Chớp sáng lóe lên, đầu cô bé lăn vào vũng nước đọng trong sân nhà.
Bất Đắc Chí chớp mắt, nó mới mở linh trí nên không quá hiểu thất tình lục dục của con người: "Tử Tiêu làm gì đây? Nhớ lại cảnh mình gϊếŧ người vì thế là oai phong à?"

Ngôn Khanh lắc đầu: "Không phải."

Y hiểu khẩu hình, lời cuối cùng cô bé thốt lên là... "Ca ca".

Mười tám tuổi, gϊếŧ mẹ, gϊếŧ cha. Sau đó là một ngọn núi xanh ba phần mộ hẻo.

Đao lớn ghim vào đất, quỳ suốt ba mươi năm.

Bất Đắc Chí thò đầu: "Rốt cuộc Tử Tiêu đã gặp chuyện gì?"

Ngôn Khanh giải thích: "Hẳn là hắn gϊếŧ lầm cha mẹ và em gái."

Bất Đắc Chí suýt thì bật ngửa.

Còn Ngôn Khanh thì lại không có cảm giác gì.

Trên đời đã tồn tại quá nhiều sự việc tưởng hoang đường nhưng lại là sự thật.

Ngôn Khanh vào bí cảnh không phải để xem yêu hận tình thù của Tử Tiêu, cũng như hoàn toàn không lấy làm hứng thú với cuộc đời của lão. Vậy nên y chỉ xách Bất Đắc Chí nối gót Tử Tiêu, và dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc chứng kiến một đời hăng hái ghét ác như thù của lão.
Tử Tiêu không dùng kiếm mà dùng đao. Đao lão tên là "Thì Đỗi".

(*đỗi = oán giận)

Lấy từ câu: Thiên thì đỗi hề uy linh nộ, nghiêm sát tận hề khí nguyên dã.

(*nghĩa: tàn nhẫn thảm sát khiến trời thần oán giận)

Ngay cả tên đao cũng bừng bừng phẫn nộ.

Như thể chính bản thân Tử Tiêu.

Nóng nảy dễ giận, chỉ sợ chẳng bao giờ diệt sạch được cái ác.

Ngôn Khanh cho rằng có thể đi theo Tử Tiêu một đường đến khi tìm được Bất Đắc Chí.

Không ngờ, y lại bị cản ở cảnh thứ sáu.

Cảnh thứ sáu.

Trong chuyến thăm hỏi lẫn nhau tại tông môn vào một lần nào đó.

Hơi khói từ lư hương bồng bềnh lên chín tầng trời, tiên tước và linh hạc thi nhau hót, sương trắng vắt ngang núi xanh nước biếc như một dải đai lưng bằng ngà ngọc.

Một thiếu nữ váy màu xanh nước biển, dáng người uyển chuyển, mỉm cười và nhảy xuống từ thuyền mây.
Thiếu nữ này đi theo sau một cô gái áo trắng có ngoại hình tương tự, trong lúc lơ đãng liếc nhìn Tử Tiêu, nàng ta chợt nở một nụ cười quyến rũ. Mũi ngọc môi son, nước da trắng nõn, chóp mũi nàng ta... có một nốt ruồi. Một nốt ruồi giống với cô bé đã chết trong mưa đêm ấy, vị trí nốt ruồi giống nhau như đúc.

Bất Đắc Chí lẩm bẩm: "Ả là ai? Sao trông bất thiện thế nhỉ."

Ngôn Khanh bật cười: "Ngươi có ra-đa tìm đồng loại à?"

Thiếu nữ váy xanh có tu vi nguyên anh, dù đặt ở bên ngoài thì cũng là người xuất chúng, nhưng vẫn kém cạnh khi đứng giữa Cửu đại tông quy tụ thiên tài. Trong khi đó thiếu nữ váy trắng cùng tuổi tác thì đã ở kỳ đầu đại thừa.

Hai người là một cặp chị em song sinh.

Cô chị dịu dàng và nền nã, cô em linh động và diễm lệ. Cùng khuôn mặt, khác phong thái, nhưng sắc nước hương trời khéo sánh đôi*. Một người tên Kính Như Ngọc, một người tên Kính Như Trần.
(*trích từ bản dịch của Ngô Tất Tố cho bài Khúc hát Thanh Bình kỳ 3)

Ngôn Khanh đang định quan sát kỹ hơn, thì hồi ức bất ngờ chững lại.

Giây lát, toàn bộ bí cảnh động hư tan đi cùng gió tuyết. Mỗi một người trong hồi ức đều giữ nguyên biểu cảm hoặc giận hoặc cười, đôi chân nhấp bước ngừng giữa không trung, tay cầm chén rượu được giơ cao không đổi.

Nhưng thân thể họ đã bắt đầu nát thành mưa tuyết.

Ngôn Khanh: "..."

Bí cảnh động hư được tạo ra từ linh lực của người đã chết, nó tồn tại giữa hư không, nó biến hóa khôn lường, là ký ức lộn xộn suốt cả đời của người bỏ mạng. Nếu may mắn thì còn có thể nhìn lén được công pháp, pháp khí, phù chú của người đã chết, đây gọi là gặp được cơ duyên lớn.

... Vậy mà y lại có thể gặp trúng Tạ Thức Y ở bên trong bí cảnh sao?
Sau khi được cảnh tỉnh, Bất Đắc Chí rốt cuộc tỉnh ngộ mà tự hiểu lấy mình. Nhận thấy nguy hiểm, nó lập tức chui thoắt vào tay áo Ngôn Khanh như làn khói.