Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 16: Bất hối (2)




Ngôn Khanh: "..."

Ha! Quả là làm khó ngươi khi phải hạ mình xem ta làm trò lâu như vậy.

Mà đến mức đấy cơ à? Diễn kém thì chê kém là được, sao còn phải so sánh để vùi dập người ta thêm làm gì!

Ngôn Khanh cười ha ha đầy nhạt nhẽo.

Tuy nhiên nhớ đến biểu cảm thật giả khó phân của Kính Như Ngọc, rồi đối chiếu với màn biểu diễn của mình thì Ngôn Khanh lại chỉ biết im lặng.

Ôm chiếc lồng, y lúng túng chuyển chủ đề: "Ngươi vào bí cảnh làm gì?"

Tạ Thức Y đáp: "Tìm manh mối liên quan đến nhà họ Tần."

Ngôn Khanh: "Nhà họ Tần?"

Tạ Thức Y gật đầu: "Ừ. Nhà họ tần trên núi Mai châu Tử Kim, chuyện phượng hoàng hẳn do họ gây nên."

Ngôn Khanh nhắc nhở: "Trong người ma chủng phượng hoàng này có thuật ngự yểm."

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh: "Ta nghi nhà họ Tần có dính líu tới Ma vực."





Tạ Thức Y: "Ừ."

Một chiếc lá phong xanh thong dong đáp xuống vẽ ra một khoảng im lặng kéo dài.

Tay chạm lên chiếc lồng, Ngôn Khanh có chút ngẩn ngơ. Sau khi tán gẫu những chuyện tưởng như quan trọng mà lại không mấy liên quan này thì y không biết nói gì thêm nữa.

Thế nên y chỉ biết bồn chồn xoa cánh Bất Đắc Chí với tầm mắt thả lơ đãng phía rừng phong trước mặt.

Đời trước sau khi chia biệt với Tạ Thức Y tại Cõi lạc của Thần, dường như giữa hai người đã xuất hiện thêm một tấm bình phong ngăn cách, ngăn những năm tháng cãi nhau nhưng thân mật để mà biến họ thành hai người dưng trên hai lối lạ. Phút giây gặp mặt tại thành Thập Phương, nguy hiểm chất chồng và mai phục bốn phương làm họ cũng chẳng có tâm trạng ôn lại kỷ niệm xưa.

Không ngờ đây là lần đầu tiên họ bình tĩnh cùng nhau đi trên một đoạn đường.



Y thoát khỏi Ma thần, thoát khỏi thân phận Thiếu chủ thành Thập Phương, trở thành một người tự do không trói buộc và vô nghĩ vô lo. Khi lòng lắng lại, y bất chợt nhận ra mình không biết nói gì với người bạn thuở trước.

Ngôn Khanh thoáng ngẩn người dưới ánh mặt trời lấp lánh rọi qua kẽ lá phong.

Bất Đắc Chí còn gặm chấn song. Nó có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã phát hiện bầu không khí khác thường, mắt nó liếc tới liếc lui, cuối cùng vẫn sợ Tạ Thức Y nên đã chọn cụp cánh nằm vật xuống đáy lồng và nuốt trôi mọi lời muốn nói.

Băng qua rừng phong xanh lại là cái hang ngầm dài đằng đẵng mà Ngôn Khanh đã bước vào lúc tới, hiện giờ nó cũng là đường ra- một lối ra đen nhánh ẩm ướt và bập bồng những cánh bướm chao nghiêng.

Ngôn Khanh toan nói điều gì, thì đột nhiên nghe Tạ Thức Y bình tĩnh mở miệng: "Ngươi thì sao, ngươi đã làm xong chuyện cần làm rồi chứ?"



Ngôn Khanh: "Há?"

Tạ Thức Y rất nhẫn nại: "Ngươi đã vào bí cảnh động hư."

Ngôn Khanh lại giơ Bất Đắc Chí: "Chưa, ta đến tìm hiểu xem rốt cuộc con dơi này là cái thứ gì. Nào ngờ nó còn chẳng đáng nhắc tới trong trí nhớ của Tử Tiêu, đến cái bóng còn chẳng có nữa là."

Bất Đắc Chí: "..." Nghẹn họng, nó chỉ đành tiếp tục gặm chấn song.

Tạ Thức Y hơi dừng bước, rồi cầm chiếc lồng từ tay Ngôn Khanh.

Ngón tay hắn khẽ đưa ra từ tay áo tuyết, khiến Bất Đắc Chí chuyên chú cắn lồng lập tức cứng đờ, suýt thì chảy nước mắt.

Hu hu hu hu oa oa oa oa oa nó không muốn! Hu hu hu hu nó không muốn rơi vào tay người này đâu!

Cụp mắt, Tạ Thức Y rót thẳng linh lực kỳ hóa thần mênh mông và ưu việt lên cơ thể Bất Đắc Chí.

Bất Đắc Chí không còn thiết sống nữa, nó thấy bụng mình lạnh toát, hồn sắp quy thiên.
Ngôn Khanh tò mò hỏi: "Ngươi có phát hiện được gì không?"

Tạ Thức Y nói: "Không."

Ngôn Khanh cầm lại Bất Đắc Chí với vẻ không mấy ngạc nhiên: "Trước đấy ta cũng thấy bụng nó như một cái động khổng lồ có thể nuốt trọn mọi thứ.

Tạ Thức Y nói: "Có lẽ mang về châu Nam Trạch sẽ tìm được cách."

Ngôn Khanh: "Ừ."

Khoan đã, châu Nam Trạch. Nghe đối phương nhắc tới châu Nam Trạch, Ngôn Khanh mới bứt mình ra khỏi hoàn cảnh yên tĩnh hiện tại để nhớ lại những chuyện xảy ra không lâu trước đấy.

------ hoa La Lâm, phái Hồi Xuân, lệnh bài, hôn sự, Bạch Tiêu Tiêu.

"..."

Trước không thấy có vấn đề gì, nay biết rõ thân phận của nhau rồi thì Ngôn Khanh lại bắt đầu lúng túng. Thế rồi y cứ véo dây đỏ trong bồn chồn phiền não.

Thời khắc chia ly họ chỉ ước được tự tay gϊếŧ chết đối phương, cũng cho rằng về sau không bao giờ gặp mặt. Vậy giờ thì sao...
Như thù mà như bạn, như thân lại như thù.

Ngôn Khanh nói: "Tạ Thức Y."

Ngôn Khanh vừa gọi xong tên hắn thì nhận ra hai người đã ra ngoài bí cảnh động hư, sắc trời ngồn ngộn đập vào tầm mắt họ.

Bên ngoài đứng đông nghịt toàn người.

Bầu trời vẫn tối, trăng lạnh lẫn sao trong chiếu rọi cảnh Bạch Tiêu Tiêu quỳ xuống giữa màn tuyết hoa đào, trước mặt cậu ta là Tông chủ và Hoài Hư của phái Hồi Xuân đang nổi giận đùng đùng.

Tông chủ đỏ bừng mặt mũi: "Hoa La Lâm vốn do Yên Khanh lấy, liên quan gì đến nhà ngươi! Ngươi tỏ vẻ đáng thương cái gì?!"

"Ôi chao."

Bây giờ đến cả Thiên Xu thấy nước mắt Bạch Tiêu Tiêu cũng phải đau đầu nhức óc, nên quyết định không xía vào thêm nữa.

Bạch Tiêu Tiêu cắn răng, ngẩng đầu với đôi mắt đẫm lệ: "Nhưng lệnh bài là của ta! Chính Yên Khanh đã ép buộc ra phải giao lệnh bài cho hắn! Cũng chính hắn vô liêm sỉ đi yêu cầu tông Vong Tình! Hắn dùng mọi mưu kế để được trở thành đạo lữ của Tiên Tôn Độ Vi! Rồi Yên Khanh lấy tư cách gì? Hắn lấy tư cách gì hả?!"
Tin rằng Tông chủ sẽ điên tiết cho mình một bạt tai nên Bạch Tiêu Tiêu lập tức nhắm nghiền mắt lại, nhưng chẳng ngờ cơn đau lại không hề giáng xuống. Mở mắt, Bạch Tiêu Tiêu thấy tất cả mọi người trước mặt đều cứng đờ không nhúc nhích.

Trong cơn gió rét cuộn hoa đào, dưới ánh trăng phiêu lãng, mùi hương trong mà lạnh khắc sâu vào tâm trí cũng vẫn quen như lần đầu gặp gỡ giữa rừng mưa hoa đào.

Bừng tỉnh, Bạch Tiêu Tiêu tái mặt, xoay đầu.

Sau đó cậu ta nhìn thấy vạt áo sắc tuyết trắng tinh lướt qua tầm mắt bị giới hạn bởi quỳ gối của mình.

Bạch Tiêu Tiêu run rẩy bò trên mặt đất, "Tiên, Tiên Tôn..."

Đủ mọi cảm xúc vọt vào tâm trí, là sợ hãi, là sững sờ, là ngưỡng mộ.

Nhưng đồng thời cũng là lặng lẽ hả hê, là suиɠ sướиɠ vì nỗi ấm ức rẽ mây thấy mặt trời.
Tiên Tôn Độ Vi nghe thấy, Tiên Tôn Độ Vi nghe thấy rồi...

Ngài ấy nghe thấy rồi.

Ngài ấy biết lệnh bài vốn dĩ là của mình!

Ngài ấy biết Yên Khanh chỉ là một kẻ tiểu nhân cướp công của người khác!

Ngài ấy biết bộ mặt dối trá và độc ác của Yên Khanh!

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh chỉ đành hành hạ Bất Đắc Chí.

Một cánh hoa đào lướt qua y, đáp xuống lòng bàn tay của Tạ Thức Y đứng ngay đằng sau ấy.

Tạ Thức Y tiếp cánh hoa đào và cụp mắt nhìn ngắm nó. Yên lặng hồi lâu hắn mới khẽ bật cười.

Hắn cất lời, giọng nhẹ như mây tuyết, cũng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa như tỏ như mờ.

"Ngươi thật sự dùng mọi mưu kế, chỉ để trở thành đạo lữ của ta ư?"