Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 19: Bất hối (5)




Tu sĩ kỳ đại thừa trở lên đều ngự kiếm đi cả vạn dặm một lần.

Tuy nhiên lần này người tông Vong Tình chọn dùng thuyền mây, hiển nhiên là để ý tới người phàm Ngôn Khanh đương kỳ luyện khí.

Khi Ngôn Khanh xách Bất Đắc Chí lên thuyền mây, cái tên Bất Đắc Chí nhà quê trợn tròn cặp mắt đỏ: "Mẹ kiếp, bốc đại món đồ ở đây cũng đổi được mấy trăm khối linh thạch rồi."

Ngôn Khanh chỉ một thứ: "Sang lên, thấy viên ngọc kia không, mang ra ngoài có thể đổi được mười nghìn khối linh thạch."

Kính nể tràn trề, Bất Đắc Chí hỏi: "Bổn tọa có thể thuận theo tự nhiên mà lấy ít đồ không?"

"Giỏi đấy, còn biết dùng thành ngữ," dù dùng không chuẩn, Ngôn Khanh nghĩ bụng, rồi lại nói: "Ngươi thử xem."

Bất Đắc Chí bứt rứt không yên, nó đứng trên vai Ngôn Khanh và thò đầu nhìn dáo dác, để rồi tình cờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô cảm của một đệ tử Tiên minh và sợ héo cả người. Cuối cùng nó vùi đầu vào cánh, tiu nghỉu nói: "Thôi, bổn tọa ngủ thì hơn."





Thuyền mây vô cùng rộng lớn, Ngôn Khanh toan đi kiếm Tạ Thức Y thì lại gặp phải trưởng lão Thiên Xu.

Gặp chuyện vui làm Thiên Xu như tỏa ánh hồng, gặp Ngôn Khanh lão còn gọi một tiếng đầy hòa ái: "Yên tiểu công tử."

Ngôn Khanh mỉm cười: "Trưởng lão Thiên Xu."

Thiên Xu do dự một hồi rồi nói: "Sắp đến tông Vong Tình rồi, tiểu công tử này, chi bằng chúng ta trò chuyện chốc lát?"

Ngôn Khanh cũng đoán được đại khái lão muốn nói gì: "Được."

Thiên Xu dẫn Ngôn Khanh ra bên ngoài.

Ánh ban mai tràn khắp chiếc thuyền mây.

Khi thật sự lên trời, khi hết thảy rừng núi sông ngòi nhà cửa đều trở thành những hình ảnh nhỏ bé, thì ngươi mới thấy được sự bao la vĩ đại của trời và đất.

Phái Hồi Xuân nằm ở chốn hẻo trên Thượng Trùng Thiên, một nơi mà núi không sừng sững sông chẳng thanh trong, đứng từ thung lũng hoa đào rợp trời ấy cũng chỉ có thể nhìn thấy trên cao một khoảng trắng mờ hư hư thực thực.



Thiên Xu vuốt râu và nói thẳng: "Hẳn tiểu công tử cũng biết đại hội Thanh Vân sắp đến, nay chính là thời điểm người người ùa về châu Nam Trạch."

Ngôn Khanh không có nhiều kiến thức về châu Nam Trạch, y gần như chỉ thấy quen mỗi một từ: "Đại hội Thanh Vân?"

Thiên Xu cười đáp: "Phải, đại hội Thanh Vân là đại sự trăm năm của giới Tu chân, Cửu đại tông sẽ chiêu mộ đệ tử sau dịp này. Đây cũng là cơ hội duy nhất để các tán tu khắp thiên hạ xin vào Cửu đại tông."

Ngôn Khanh gật đầu.

Thiên Xu nói: "Đại hội Thanh Vân sẽ kéo dài một tháng. Trước đó, tán tu sẽ so tài cùng đệ tử các tông môn khác. Mà đệ tử của Cửu đại tông thì có sân tỷ thí của riêng mình, địa điểm so tài của Cửu đại tông năm nay được ấn định ở môn Phù Hoa."

Ngôn Khanh nhắc lại: "Môn Phù Hoa?" Y không nhớ các tông môn khác, nhưng lại có ấn tượng khá sâu về môn Phù Hoa.



Bởi dẫu sau y cũng vừa vượt qua bí cảnh động hư của Tử Tiêu kia mà.

Ngôn Khanh liền hỏi: "Có phải môn chủ đương nhiệm của môn Phù Hoa tên là Kính Như Ngọc không?"

Bàn tay vuốt râu khựng lại, mặt Thiên Xu giăng đầy dấu hỏi, ai? Kính Như Ngọc nào? Sau khi hoàn hồn Thiên Xu mới đứng ngây như phỗng: "..."

Chẳng lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là nghé mới sinh không sợ cọp à? Người ta là tu sĩ hóa thần đứng đầu một tông mà đứa bé này lại dám gọi thẳng tên như vậy.

Thiên Xu gượng cười, lấy ống tay áo quệt mồ hôi: "... Đúng, đấy đúng là tên của Môn chủ môn Phù Hoa. Nhưng sau này tiểu công tử đừng gọi tùy ý như vậy."

Ngôn Khanh hỏi tiếp: "Có phải bà ta có một người chị sinh đôi tên là Kính Như Trần không?"

Thiên Xu: "..." Vốn dĩ Thiên Xu định phổ cập cho y tình hình đại khái của tông Vong Tình, ai ngờ chưa chi đã bị y hỏi cho câm nín.
Sao Ngôn Khanh phải hỏi mấy chuyện này?! Mà sao cậu ta lại biết?!

Kính Như Trần, Kính Như Ngọc, ban đầu là cặp mỹ nhân tuyệt mỹ của môn Phù Hoa, nay lại trở thành từ cấm của toàn châu Nam Trạch.

Tất cả chuyện xưa đều tan thành khói bụi theo trận hỏa hoạn trong điện Tuyền Cơ; hết thảy nước mắt, máu tươi, và sự thật, đều bị chôn vùi dưới tro bụi tầng tầng lớp lớp, để rồi mai một theo dòng thời gian.

Thiên Xu nhễ nhại mồ hôi: "Phải, nàng có một người chị gái. Yên tiểu công tử này, đến châu Nam Trạch rồi thì ngươi nhất định không được nói năng bừa bãi thế."

Ngôn Khanh hỏi thẳng: "Kính Như Ngọc đáng sợ lắm à."

Thiên Xu: "..."

Câu hỏi quái quỷ gì đây cơ chứ.

Đáng sợ.

Không đáng sợ mà được hả?

Thân phận, địa vị, và tu vi của ả có cái nào không đáng sợ đâu?!!
Thiên Xu nghiêm túc cảnh cáo: "Yên Khanh! Môn chủ môn Phù Hoa không phải người chúng ta có thể thảo luận đến một cách ngông cuồng."

"Được." Ngôn Khanh bật cười và ngoan ngoãn thuận theo.

Nghĩ đến tình cảnh của y bây giờ, Thiên Xu lại nói với giọng bộn bề cảm xúc: "Yên tiểu công tử, dù nói ra thì không hay nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi: Độ Vi chấp thuận cuộc hôn nhân này có lẽ chỉ vì nổi hứng. Tính hắn lạnh lùng, chưa bao giờ cho người khác lại gần. Nếu về tông Vong Tình rồi mà... Độ Vi không quan tâm đến ngươi, thì chúng ta cũng đành chịu chết, nhưng đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi."

Sau khi bừng tỉnh từ cơn mừng rỡ, Thiên Xu vẫn cho rằng Tạ Ứng sẽ xem nhẹ mối hôn sự này. Để đảm bảo an toàn cho Ngôn Khanh, hiện giờ lão chỉ đành dằn lòng răn dạy y bằng mấy lời tàn nhẫn.
Thiên Xu nói: "Còn nữa, ta khuyên ngươi đừng hành động với tư cách đạo lữ của Độ Vi, sự nổi danh sẽ chỉ kéo theo vô vàn nguy hiểm. Huống hồ, chưa chắc Độ Vi đã ra tay giúp ngươi. Chỉ riêng mấy câu hỏi vừa rồi của ngươi đã đủ khiến ngươi chết đi chết lại không biết bao nhiêu lần ở châu Nam Trạch."

Lấy làm thú vị, Ngôn Khanh chớp mắt: "Trưởng lão Thiên Xu, chẳng phải châu Nam Trạch các ngươi có lệnh không lạm sát kẻ vô tội à?"

Thiên Xu: "... Cũng phải xem ngươi động vào ai."

Bởi Kính Như Ngọc thì có thể biến "vô tội" trong lạm sát kẻ vô tội thành "có tội" một cách dễ dàng.

Thậm chí lão tin Kính Như Ngọc hoàn toàn không cần tự mình ra tay.

Tạ Ứng không thừa nhận đạo lữ này, mà một khi không có thân phận ấy thì Yên Khanh có tư cách gì để được Kính Như Ngọc ra tay kia chứ?
Lão coi Ngôn Khanh là tu sĩ ngu đần tu vi yếu kém, lại ở một nơi xa xôi lạc hậu, thế nên châu Nam Trạch hẳn phải là toàn bộ ước mơ, sợ hãi và mong đợi của y. Đến nơi rồi hẳn y sẽ bắt đầu rúm ró, thậm chí là sinh lòng tự ti.

Ai ngờ, Ngôn Khanh vừa mở miệng đã hỏi thẳng về Môn chủ môn Phù Hoa!?

Quả là làm Thiên Xu mở mang tầm mắt.

Giờ Thiên Xu đã hoàn toàn bị Ngôn Khanh kéo đi chệch hướng: "Sao ngươi biết chuyện môn Phù Hoa?"

Ngôn Khanh thật thà: "Từng thấy trong bí cảnh động hư của Tiên Tôn Tử Tiêu."

Thiên Xu thở dài: "Ta khuyên ngươi hãy quên tất cả những gì đã thấy."

Ngôn Khanh: "Vì sao?"

Thiên Xu lại thở dài: "Tông môn nào cũng có vài chuyện không thể bàn luận. Chỉ cần không liên quan đến 'yểm', tất không phải chuyện gieo họa nhân gian. Như vậy thì một người ngoài càng không nên lắm mồm hay tò mò gì hết."
Ngôn Khanh thong thả: "Ồ."

Xem ra vụ cháy ở điện Tuyền Cơ thật sự không bình thường.

Y cũng hiểu được vì sao Kính Như Ngọc không đến phá hủy bí cảnh động hư dù biết rõ bí cảnh sẽ tồn tại ký ức về mình.

Bởi vì đấy hoàn toàn không phải cái thóp của ả ta.

Suy nghĩ cẩn thận thì hành động của Kính Như Ngọc trước mặt Tử Tiêu nào có gì sai kia chứ?

Ả chỉ bất mãn về sự thiên vị của mẹ và thể hiện sự bất mãn đó ra mà thôi.

Thậm chí những kẻ ả muốn Tử Tiêu tiêu diệt, tất cả đều là kẻ xấu xa đáng chết.

Khi nhắc tới điện Tuyền Cơ cháy, nét mặt ả âm u, biểu cảm ả đau buồn, vừa xót xa thổn thức cho người chị gặp nạn, vừa bất ngờ và chờ mong chức vị Môn chủ sắp tới của mình.

Tâm tư như vậy là hoàn toàn hợp lý.

Trong cuộc tán gẫu dưới đình giữa rừng phong bát ngát, Tử Tiêu- một kẻ quen biết ả từ lâu- đã nói rằng tâm ả bất chính, nhưng đến chết lão vẫn chẳng tiết lộ ả sai ở chỗ nào.
Khoác lên mình lớp vỏ bọc hoàn mỹ lừa gạt vô số người, có lẽ trên đời chỉ có Kính Như Ngọc mới hiểu rốt cuộc tay mình đã nhuốm máu bao nhiêu người vô tội, cũng như rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở điện Tuyền Cơ năm ấy.

À, không đúng, còn một người biết nữa.

Ngôn Khanh hỏi: "Kính Như Trần còn sống không?"

Thiên Xu: "..."

Thiên Xu suýt thì bị tính cố chấp của đối phương làm cho tức ngất------

---- Ngươi có thể hỏi những câu hỏi bình thường được không? Ngươi không sợ chết nhưng ta thì sợ chứ!?

"Sống sống," Thiên Xu cũng phải chịu thua y, lão khoát tay: "Thôi, đừng hỏi nữa, để ta kể ngươi nghe chuyện về tông Vong Tình."

Ban đầu lão còn định làm bộ làm tịch mà hỏi một câu "ngươi có thể hỏi ta bất cứ điều gì về châu Nam Trạch", giờ thì... thôi quên đi.

Thiên Xu hắng giọng: "Tông Vong Tình, chia làm nội phong và ngoại phong, ngoại phong có hơn ba trăm ngọn núi, nội phong thì chỉ có mười ngọn..."
"Trưởng lão Thiên Xu."

Bỗng, một tiếng nói lạnh nhạt cắt ngang lời lão.

Thiên Xu lập tức dựng thẳng sống lưng, như thể bị hóa đá.

Quay đầu vẻ cứng ngắc, lão thấy Tạ Thức Y bước ra từ thuyền mây, mái tóc tựa tơ, áo trắng rực rỡ. Có lẽ do sắp về tông môn nên hắn đã dùng đến ngọc quan cố định mái tóc, sự thay đổi này làm nhạt bớt vẻ lạnh lùng nơi hắn. Một lớp vải trắng quấn quanh mắt Tạ Thức Y, nhưng ánh mắt bị che đi cũng không khiến người ngoài cảm thấy hắn dễ gần.

"Độ Vi, sao ngươi lại ra ngoài." Thiên Xu cười lúng túng, tuy nhiên ngay giây sau lão đã cả kinh: "Độ Vi, mắt ngươi làm sao thế?!"

Tạ Thức Y hờ hững nói: "Bị một lang băm làm mù."

Lang băm: "..."

Thiên Xu: "Hả!?"

... Bị một lang băm làm mù!? Thiên Xu kinh hãi đến độ hồn phách rời thân.

Phớt lờ lão, Tạ Thức Y nói: "Lại đây. Chuyện về châu Nam Trạch, ta sẽ kể ngươi nghe."
Hắn đang nói với Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh bình tĩnh: "Thế sao được, sao ta có thể làm phiền đến Tiên Tôn."

Tạ Thức Y xoay người: "Không phiền."

Ngôn Khanh âm thầm cắn răng, xụ mặt đi theo.

Bỏ mặc Thiên Xu đã đóng băng tại chỗ.

Đối mặt với thân phận đặc thù và tính cách khó lường của Tạ Ứng, Thiên Xu luôn giữ nguyên ấn tượng ban đầu về đối phương của mình, vậy nên lão cho rằng dù nhận mối hôn sự thì Tạ Ứng cũng không thèm để bụng.

Lão có thể báo cáo chuyện này ổn thỏa với tông môn đã là may mắn lắm rồi, chứ hoàn toàn không dám nghĩ Tạ Ứng sẽ thật sự có tình cảm với vị tán tu phái Hồi Xuân kia.

Tuy nhiên, bất luận là để Ngôn Khanh lại gần, đáp ứng hôn sự, hay là trao huyết ngọc, thì đều lật đổ hình tượng của hắn trong mắt lão.

Như thể bóng người xa thẳm kia đã bước xuống từ trên thần đàn cao vời vợi, từng bước, từng bước một.
Thiên Xu hoang mang quay đầu, nhìn theo hướng hai người rời đi.

Nếu hỏi Tạ Ứng về châu Nam Trạch... thì quả thực mọi câu hỏi đều sẽ có câu trả lời.

"Tạ Thức Y, rốt cuộc ngươi có mù không?" Ngôn Khanh đằng sau không ngừng thò đầu qua nhìn hắn.

Tạ Thức Y bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Ngôn Khanh: "... Ta cảm giác ngươi không mù."

Tạ Thức Y cười: "Ngươi có thể thử đưa sợi của mình vào mắt mình xem sao."

--- Lời thoại bình thản nhất đi đôi với giọng điệu giễu cợt và khôi hài nhất.

Ngôn Khanh: "..." Y đã quá quá quá quen thuộc với tính nết này của Tạ Thức Y mà không nhịn được đảo mắt.

Tạ Thức Y là tu sĩ kỳ hóa thần, ngũ giác và thần thức đã đạt đến đỉnh cao, nhưng thứ hồn ti mà Ngôn Khanh dùng lại là vật của Ma thần, khỉ mới biết nó có tác dụng phụ hạn chế thần thức gì không.
Ngôn Khanh chịu thua, bản thân gây họa thì vẫn nên chịu trách nhiệm, thế là y không ngừng lải nhải kiêm nói mát đằng sau.

"Tiên Tôn, giờ mù rồi ngươi thấy được đường chứ?"

"Tiên Tôn, ngươi biết đi đường nào đấy chứ?"

"Tiên Tôn, ngươi phân biệt được trái phải không?"

"Tiên Tôn có đói không, có buồn ngủ không?" Nói xong y lại lập tức trêu đùa: "Ấy quên, Tiên Tôn đã tịch cốc, tu vi cao thâm, không cần phải ngủ."

"Vậy Tiên Tôn có cần tắm không?"

"Tiên Tôn tắm có cần người khác hầu hạ không?"

Y vừa đi vừa nói mà không kiêng nể gì.

Đệ tử Tiên minh trên thuyền mây: "..."

Có thần thức mạnh mẽ nên dù bị hồn ti hại mắt, thì Tiên Tôn Độ Vi vẫn có thể đi đường gặp người như cũ. Trừ những vật nhỏ bé khó phát hiện, hắn hầu như không khác gì lúc bình thường. Mà bởi Tạ Thức Y không cần ăn cũng không cần ngủ, nên ngoại trừ Ngôn Khanh thì không ai cả gan dám đến trước mặt hắn.
Ngôn Khanh hoạt động mồm mép lia lịa, thấy Tạ Thức Y ngó lơ mình, y tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Tạ Thức Y này, tính nết ngươi tốt hơn nhiều thế, nếu là trước kia ngươi đã hạ chú cấm ngôn cho ta từ lâu lắm rồi."

Ngón tay ngọc ngà đẩy cửa, Tạ Thức Y hờ hững nói: "Vì bằng tu vi hiện giờ của ngươi, nếu ta ra tay với ngươi, thì không đơn giản chỉ là im lặng nữa, mà ngươi sẽ biến thẳng thành người câm."

Ngôn Khanh: "..." Ha!! Y thề y nhất định phải sớm khôi phục tu vi hòng rửa nhục!

Ngôn Khanh theo hắn vào trong, bình thản nói: "Vậy càng khéo, đến lúc đó hai ta một câm một mù."

Bên trong thuyền mây chỉ bày biện một bàn một giường đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế và sang trọng khắp nơi nơi.

Sương trắng tràn khắp tường mây không nhiễm bụi trần.

Tạ Thức Y nhàn nhã hỏi: "Ngươi rất hứng thú với chuyện của môn Phù Hoa?"
Ngôn Khanh đáp: "Nào có, Thiên Xu nói đến thì ta tiện hỏi luôn thôi."

Tạ Thức Y gật đầu.

Ngôn Khanh lại hỏi: "Lão còn kể với ta về đại hội Thanh Vân. Ta lại khá tò mò một chuyện, các ngươi tốn nhiều sức mở hội như thế thì hạng nhất có phần thưởng gì không? Trước kia ngươi được tặng gì?"

Tạ Thức Y hờ hững: "Quên rồi."

Ngôn Khanh tròn mắt: "Quên rồi?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Bứt rứt chân tay, Ngôn Khanh giục giã: "Ngươi mau nhớ lại cho ta."

Trầm ngâm hồi lâu, Tạ Thức Y mới mở miệng: "Phần thưởng trăm năm trước ta đã quên rồi, nhưng phần thưởng cho danh hiệu đệ nhất bảng Thanh Vân lần này, là đàn Dao Quang."

Ngôn Khanh nhắc lại: "Đàn Dao Quang?"

Sao y lại cảm giác có gì đó quen thuộc nhỉ? Rồi Ngôn Khanh cũng nhớ ra rất nhanh sau đó: "... Tiên khí tra yểm cấp huyền."

Tạ Thức Y không để tâm lắm: "Ừ."
Lần này đến lượt Ngôn Khanh trầm ngâm.

Đúng là Tạ Thức Y không cần phải để tâm đến, bởi hắn còn nắm cả Thiên đăng trản trong tay. Dù đàn Dao Quang có là tiên khí chẳng thể mua được bằng vàng trong mắt người ngoài, thì cũng là vật không đáng để so đối với hắn.

Nhưng Ngôn Khanh lại không thể thờ ơ được như hắn.

Việc đầu tiên y muốn làm sau khi sống lại chính là đi tìm kính Bích Vân, để... soi bản thân mình.

Y không cho rằng Ma thần tồn tại trong tâm trí mình kiếp trước sẽ là "yểm".

Đó không phải lời nguyền của Ma thần, đó là bản thân Ma thần.

Ma thần rất hiếm khi trò chuyện cùng y, nhưng hễ xuất hiện thì tất phải vào lúc tâm tình y không ổn định. Đại ma viễn cổ không phải nam, không phải nữ, nó là đồng thể của giống đực và giống cái, thế nên giọng nói của nó cũng quái kỳ lạ vô cùng.
Có lúc là giọng nữ quyến rũ như một con rắn độc sặc sỡ; có lúc lại là giọng nam khàn khàn như một cụ già. Nó sẽ dịu dàng, kiên nhẫn, nhằm dẫn dắt Ngôn Khanh cầm lấy hồn ti, đi gϊếŧ chóc, đi tắm máu mọi nơi chốn từng bước đến.

Chỉ đến khi nói lời cuối cùng với Ngôn Khanh, nó mới xé toạc vỏ bọc thân thiện và thể hiện sự sắc bén của mình.

"Ngôn Khanh, ngươi không thoát được ta."

"Yểm cư ngụ trong lòng mỗi cá nhân, là cái bóng mà suốt đời không thể trốn thoát."

"Chúng ta rồi sẽ gặp lại."

Ánh mắt tàn bạo tan đi, khi ngẩng đầu lần nữa, Ngôn Khanh cất lời vô cùng quả quyết: "Tạ Thức Y, ta muốn tham gia đại hội Thanh Vân."

Tạ Thức Y chỉ bình tĩnh hỏi: "Vì sao?"

Ngôn Khanh thản nhiên: "Tham gia cho vui chứ sao. Ta đến châu Nam Trạch cũng vừa lúc đến đại hội Thanh Vân, chẳng lẽ đây không phải cơ hội lừng danh mà ông trời ban cho ta hả?"
Tạ Thức Y đã bị vải trắng che mắt, nhưng Ngôn Khanh vẫn có thể nhìn ra sự phản đối của hắn qua cái nhíu mày và bờ môi mím chặt.

Tạ Thức Y nói: "Tu vi của ngươi bây giờ, không tham gia được."

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh: "Vậy tông Vong Tình các ngươi có ngọn núi nào dư thừa linh khí không? Để ta cố gắng tu hành một chút."

Tạ Thức Y đặt tay lên bàn, bình thản đáp: "Có. Ngươi theo ta về đỉnh Ngọc Thanh."

Ngôn Khanh: "Được rồi." Ngôn Khanh lại nói: "Ngươi nói đúng, lẽ ra tối qua ta nên nghỉ ngơi tử tế, giờ lên thuyền mây ta buồn ngủ gần chết luôn rồi."

Thân thể kỳ luyện khí thật là phiền toái.

Trước khi Ngôn Khanh ngả lưng đánh giấc, y chợt nhìn thấy sợi dây đỏ trong lúc cúi đầu. Đỏ thẫm, thẫm như máu đọng, khiến cổ tay y trở nên trắng toát.

Yên lặng hồi lâu Ngôn Khanh ngẩng đầu hỏi một câu cuối cùng bằng âm thanh rất nhẹ.
"Tạ Thức Y, ngươi nghĩ 'yểm' là gì?"

Trên khắp Thượng Trùng Thiên, sợ rằng y là người đầu tiên dám hỏi Tạ Thức Y câu hỏi này.

Yểm là gì.

Là lời nguyền của Ma thần.

Là tà vật người người đều muốn gϊếŧ.

Tạ Thức Y cất tiếng, giọng tĩnh như mây: "Là ác."