Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 62: 62: Phá Kính 8




Cảm giác nóng hầm hập tuôn trào từ gò má đến mang tai, tưởng như sau cơn say chếnh choáng là pháo hoa nở rộ trong tâm trí. Ngoài kia, tiếng chuông đồng mải miết ngân xa.

Mùi của hoa mơ, sương ẩm, và lá xanh tản vào trong từng hơi thở.

Mầm non đầu cành vươn mình trước gió.

Mà trong trái tim cũng như có thứ gì đang lặng lẽ nảy mầm.

Và đó cũng là khởi đầu của hết thảy.

*

Ngôn Khanh là gì?

Trong lầu trữ sách của Đăng Tiên các, hắn hết giở sách cổ đến hỏi thăm các danh sư, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một đáp án tương đồng: trên đời không có cô hồn dã quỷ nào có thể cùng tồn tại trong thân xác con người; tà vật duy nhất làm được như thế chỉ có yểm mà thôi.

Nếu Ngôn Khanh là yểm, thì hắn chính là ma chủng. Ma chủng chắc chắn sẽ phải chết một khi bị phát hiện ra.

Kỳ thực, bắt đầu từ năm năm tuổi hắn đã muốn giết Ngôn Khanh cho bằng được.

Hắn ghét sự mất kiểm soát, ghét bị chiếm đoạt thân thể, ghét có người lải nhải bên tai không ngừng, cũng ghét bị người khác chứng kiến những tháng ngày thảm hại của hắn.

Quan trọng nhất là hắn ghét mọi thứ liên quan đến ma chủng.

... Giết Ngôn Khanh, cũng sẽ giống giết lão già ngày trước.

.

Năm Kinh Hồng thứ ba, sân sau Tạ phủ.

Dưới bầu trời lất phất tuyết rơi, hắn được một lão già cứu sống. Lão già tự xưng là bạn ngày xưa của mẹ hắn, nay mẹ hắn yểu mệnh nên lão sẽ chăm sóc hắn thay. Lão già mặc áo đen, đầu tóc bù xù, gò má hốc hác, con mắt thì lồi ra. Lòng đen của lão nhỏ hơn người thường nên thoạt trông rất đáng sợ, chẳng khác yêu ma quỷ quái trong truyện kinh dị ngoài nhân gian.

Hắn không thích lại gần lão. Dù lão đã cứu hắn, thậm chí còn cho hắn đồ ăn mỗi ngày và ân cần hỏi han hắn. Lão thấy hắn lạnh nhạt thì tỏ vẻ không vui, nói: "Thằng nhãi nhà bây thật là nhẫn tâm. Lão già này cứu bây mà bây lại không quan tâm đến ta chút nào à?" Lúc nói lời này lão có cái vẻ tự đắc của người tự cho mình là ân nhân: "Cậu bé, ta thấy bây đáng thương nên mới ở lại chăm sóc cho bây. Bây mẹ thì chết, cha thì không thương, một mình chết đói giữa trời đông rét mướt. Chậc chậc, không có ta thì bây đã chết lâu rồi, mạng bây là ta cho, bây chẳng thân thiết với ta thì thôi chứ sao lại phải cư xử như có thù oán gì với ta ghê gớm lắm vậy?"

Hắn lặng lẽ gặm một chiếc bánh bao, không quan tâm đến lão già.

Một ngày nọ khi hắn bốn tuổi, thành Chướng bất ngờ nổi trận mưa giông. Kể từ đó, trời mưa rả rích không ngừng, nước mưa màu xám xịt. Lão già mở cửa sổ, thấy trận mưa đầu thì bắt đầu cười khèng khẹc một cách đầy quái đản.

Lần đầu tiên Tạ Thức Y ngừng phòng bị lão già là lúc hắn bắt gặp lão ăn thịt người sống.

Sấm chớp đùng đoàng, máu tươi róc rách chảy ra từ bên trong mái nhà theo dòng nước mưa. Mắt lão màu xanh lục, lão cúi đầu cắn xé thịt trên đùi một cái xác mới chết không biết được đem từ đâu đến rồi nhấm nháp tỉ mỉ.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Thức Y không phải nôn thốc nôn tháo, mà là lặng lẽ thở phào.

... quả nhiên là vậy.

Bị phát hiện là ma chủng khiến lão già chết sững, suýt đã không cầm chắc khúc xương trên tay. Tuy nhiên chẳng mấy chốc lão đã chỉ liếc nhìn Tạ Thức Y rồi tiếp tục ngấu nghiến thịt người. Ăn xong, lão nằm lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại thấy tình cảnh trước mắt, lão già bỗng rú lên một tiếng thét chói tai. Mặt lão trắng bệch, thân mình run rẩy, lão rúc vào góc tường và lẩm bẩm như gặp ma quỷ: "Nó lại ra rồi, nó lại ra rồi..." Lão vùi đầu vào cánh tay, nước mắt nhỏ xuống từ cặp mắt quái dị: "Thức Y con cũng nhìn thấy phải không, nó lại ra rồi."

Lão già nói có quái vật trong cơ thể lão, lão không thể kiểm soát sự xuất hiện của nó, nếu ánh mắt của lão biến xanh thì chứng tỏ quái vật đã ra ngoài.

Lão bàng hoàng và hoảng sợ đến mức gào khóc inh ỏi trước một đứa trẻ con bốn tuổi.

Tạ Thức Y đứng cách lão không xa, tay nắm chặt một hòn đá góc cạnh. Hắn mím môi, không nói lời nào.

Lão già khóc lóc tuyệt vọng rất lâu rồi mới đi dọn dẹp xác chết trong bộ dạng không khác gì xác sống. Hai mắt dại ra, bờ môi run rẩy, lão vừa dọn dẹp vừa quay đầu nôn mửa. Tối hôm đó, lão dành ra một khoảng thời gian rất dài để trò chuyện với Tạ Thức Y. Lão nhẹ nhàng nói với ánh mắt ôn hòa: "Thức Y đừng sợ, dù có biến thành quái vật thì ta cũng sẽ không làm hại đến con."

Lão thật sự đã giữ đúng lời hứa ấy.

Một lần nọ, trong ngày hội săn bắn của ngũ đại gia tộc thành Chướng, lão già giả làm đầy tớ cho Tạ Thức Y và đi theo đoàn người. Sau đó tại rừng cây, mắt lão bất ngờ chuyển xanh, quái vật trong lão lại xổ lồng. Lão trở nên dữ tợn, cầm dao giết chết rất nhiều người, và khiến ngày hội săn bắn trở thành địa ngục đẫm máu. Tạ Thức Y ngã xuống đất, nghiến răng, nhìn lão già chậm rãi tiến gần với con dao nhỏ máu còn trên tay lão.

Khuôn mặt nhuốm máu của lão còn nguyên vẻ điên cuồng, song khi tầm mắt rơi lên người hắn, cặp mắt xanh lại lóe lên sự tranh đấu nội tâm. Tựa như luyến tiếc, như đau đớn, như do dự.

Thế rồi tay lão vung cao, và bổ về phía hắn-

Cuối cùng, con dao đổi hướng, chém lên bả vai của chính lão già.

Lão già rên lên, màu xanh trong mắt nhạt dần. Lúc ngẩng đầu lão đã lại mỉm cười hiền từ như đang âm thầm an ủi hắn "chớ đừng sợ hãi".

Tiệc săn bắn gặp chuyện, nhà họ Bạch chết mất người con trưởng, lão già và hắn khó tránh khỏi tội chết. Hắn liền dẫn lão già xuống núi bằng cách nhảy khỏi vách núi.



Bên dưới có dòng suối cạn, hai bên bờ lởm chởm đá vụn, một già một trẻ bọn họ đều bị trọng thương. Bấy giờ hắn mới chừng bốn tuổi, sau khi chân bị thương thì không thể đi đứng được. Lúc này chính lão già đã phớt lờ vết thương trên tay mà cõng hắn lên và đưa hắn rời đi.

Lão già nói: "Vậy cũng hay, vậy là chúng ta có thể rời thành Chướng rồi đi lưu lạc khắp thế gian."

Khuôn mặt Tạ Thức Y trắng bợt ra vì đau đớn: "Vì sao ông phải cứu ta?"

Lão già cười, thở dài thườn thượt: "Chà, có gì mà sao trăng. Dù ta cứu con vì mẹ con là thật nhưng sau một năm chung sống, ta cũng đã thật sự coi con như con cháu trong nhà. Người cũng chẳng phải cỏ cây, ai có thể vô tình..."

Tạ Thức Y chậm rãi lấy khối đá luôn bị hắn nắm chặt trong tay áo ra, bình tĩnh hỏi: "Ông là ma chủng à?"

Lão già khổ sở: "Ầy... đúng vậy. Không phải con đã thấy cả rồi à."

Tạ Thức Y nói: "Quái vật trong cơ thể ông là yểm à?"

Rõ ràng, lão già rất kháng cự và sợ hãi chủ đề này. Lão run lên và nghiêm túc nói: "Đúng... Lần này ta có thể cản nó, nhưng lần tiếp theo thì ta không thể chắc chắn được. Thức Y, nếu có một ngày mắt ta biến xanh, thì con phải chạy ngay lập tức, nhớ chưa?"

Nằm sau lưng lão, Tạ Thức Y bỗng khẽ cười. Đoạn, hắn giơ cao hòn đá sắc nhọn trong tay và dùng hết toàn lực rạch lên cổ họng lão, một cách hoàn toàn tàn nhẫn.

Phụt.

Lão già đứng chết lặng.

Máu phun ra, bắn lên vách đá, văng đến cành cây, cũng dính vào lông mi của hắn.

Tạ Thức Y nhảy khỏi lưng lão.

Cổ họng rách toạc, lão thậm chí còn không thể trút cơn thịnh nộ đi đâu mà chỉ kịp xoay người, đôi mắt trừng lớn, như thể đang chất vấn Tạ Thức Y trong bóng tối: vì sao hả, Tạ Thức Y?

Tạ Thức Y bò dậy, thở hổn hển: "... Năm Kinh Hồng thứ ba, khi ông cứu ta, ta đã thấy cả rồi. Khi ấy mắt ông có màu xanh lá."

Lão già cứng đờ.

Tạ Thức Y ngẩng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi đao rạch nát đêm đen. Hơi thở còn dồn dập nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói.

"Không mất kiểm soát, không bị nguyền rủa. Con quái vật trong cơ thể ông vẫn luôn là chính bản thân ông."

Hết thảy chìm vào im lặng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, với đôi tròng mắt xoay tít, lão phá lên cười quái dị. Vết thương trên cổ lão tự động lành, giờ đây lão xé bỏ lớp mặt nạ và để mặc cho màu xanh lục che khuất lòng đen mắt. Lão khàn giọng nói: "Tâm lưu ly mà ta mơ ước bấy lâu quả là danh bất hư truyền. Ta vốn định chờ đến khi ngươi tự nguyện hiến máu trong tim, nhưng giờ thì đành thôi vậy."

Nói đoạn lão già xòe bàn tay, một sức mạnh khủng khiếp không thuộc về tu sĩ nhân gian đột nhiên xuất hiện và đẩy lùi Tạ Thức Y.

Siết chặt hòn đá sắc trong tay, Tạ Thức Y nhắm mắt, đáy lòng thầm đếm một, hai, ba... khi đếm đến bốn, có tiếng người bỗng vang lên: "Ở nơi này?"

Lão già sửng sốt.

Tạ Thức Y thừa cơ nhào tới, hòn đá trong tay đâm xuyên mắt lão già.

Lúc đó lão già đang xoay người cứng ngắc. Lão đến nhân gian để lánh nạn. Chạy thoát khỏi sự truy bắt của nhà họ Tần đã làm cơ thể lão tàn tạ và linh lực suy yếu. Cuộc gặp mặt với Tạ Thức Y hoàn toàn là may mắn ngoài ý muốn. Ai có thể ngờ đứa con mà Vi Sinh Trang- tội nhân của châu Tử Kim lén lút sinh hạ dưới trần gian lại có tâm lưu ly kia chứ. Tâm lưu ly, tâm lưu ly, toàn thiên hạ không có thứ gì bổ hơn thứ này.

Lão già toan mở lời thì một bên mắt bỗng nhói đau.

"Thằng con hoang!" Lão kinh hãi quát.

Tạ Thức Y hít sâu, cầm hòn đá, rồi lại một lần nữa đâm xuyên cổ họng lão. Nhưng cuối cùng người giết chết lão ma chủng nọ lại không phải Tạ Thức Y... mà là một vị khách của nhà họ Bạch.

Lúc này hắn đã mất quá nhiều máu, ý thức dần trở nên mơ hồ, nên hoàn toàn không thấy rõ ngoại hình người khách nọ. Chỉ biết khi tỉnh lại thì hắn đã bị giam trong lồng cùng một đám người. Mặc dù thảm trạng trong hội săn bắn là do ma chủng gây ra, nhưng trước lúc sự việc sáng tỏ thì tất cả bọn họ đều khả nghi.

Trong cơn đói khát và mệt mỏi đan xen, Tạ Thức Y vẫn không ngừng nắm chặt viên đá. Góc cạnh sắc bén của nó cứa xước da thịt và gây ra những cảm giác xót đau giữ cho Tạ Thức Y tỉnh táo. Bởi có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại một khi nhắm mắt thiếp đi.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến một ngày đất trời ngập tuyết, hắn được một đôi tay già cỗi nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu. Khi ấy đáy lòng hắn cũng từng dấy lên cảm giác khát khao và ấm ức. Một năm, hơn ba trăm ngày, lão già sửa quần áo cho hắn, kiếm ăn cho hắn, bảo vệ hắn.

Chỉ là, giả dối.

Toàn là giả dối.

Nói lão già là ma chủng bị yểm ký sinh thì chẳng bằng bảo rằng "bản thể chân thật" của lão đã chết lâu rồi, thứ chiếm cứ cơ thể lão bây giờ hoàn toàn là yểm.

Yểm quỷ quyệt, giả dối, quen mê hoặc lòng người.

May mắn làm sao, từ sau lần đầu bắt gặp cặp mắt xanh giữa trời tuyết ấy, hắn đã luôn luôn tỉnh táo, chưa bao giờ lạc lối lầm đường. May mắn làm sao.

Lúc này, giữa cơn đói khát, một người bỗng đưa bát cháo qua: "Sao lại nhốt họ ở đây chứ, họ sẽ chết đói mất thôi."



Hắn không nghe rõ là ai đang nói, chỉ biết có chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó bởi những tiếng ồn ào lập tức vang lên.

"Tiểu thiếu gia cẩn thận!"

"A đau quá!"

"Thiếu gia chảy máu rồi! Mau mau mau, mau dẫn tiểu thiếu gia đi băng bó!"

"Hu hu hu hu, sao các ngươi phải làm rìa lồng sắc vậy cơ chứ." Giọng nói phát ra như nũng nịu.

Thế rồi có người túm tóc ép Tạ Thức Y tỉnh lại và đẩy bát cháo đến trước mặt hắn.

Đó là một bát cháo trắng đặc sệt với một vài giọt máu đỏ nhỏ lên trên.

"Ăn đi! Đừng có chết đói ra đấy!"

*

Lão già nọ là cơn ác mộng xuyên qua toàn bộ tuổi thơ của hắn. Cảnh tượng lão ngồi trên xác chết, khẽ ngâm nga với cặp mắt xanh lè, miệng be bét máu giữa đêm sấm chớp đùng đoàng vẫn tồn tại dai dẳng trong tâm trí Tạ Thức Y.

Yểm là lời nguyền của Ma thần, là tà vật phi nhân loại.

Do đó, đối mặt với tình cảm dối trá của yểm, hắn phải suy đoán và nghiền ngẫm cẩn thận, cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa.

Mi xem kìa, khoảnh khắc tự chém cánh tay mình trong khu rừng săn thú, lão đã thể hiện ra cho hắn thấy vẻ đau đớn và dằn vặt chẳng khác nào đó là những tình cảm chân thật trong lòng lão.

Cuối cùng, hắn được Lạc Trạm cứu ở cuối dải đường Xuân Thủy Đào Hoa. Vị thần tiên nho nhã, hiền hòa này bảo hắn rằng, nếu đến Thượng Trùng Thiên thì có thể tìm ông tại tông Vong Tình. Thần tiên cứu hắn còn nói: ngươi có tâm lưu ly bẩm sinh, rất hợp để tu đạo Vô Tình.

Hắn đã từ chối cả hai lời gợi ý ấy.

Tâm lưu ly, lại là tâm lưu ly. Tạ Thức Y không thích những thứ không rõ ràng, vậy nên hắn không thích Ngôn Khanh. Bất luận Ngôn Khanh có là yểm hay không thì hắn đều có cả vạn lí do để giết y cho bằng được.

Sống giữa trời tuyết kể từ khi ra đời làm trái tim của hắn đã sớm ngày băng giá. Chắc hẳn, những bụi gai độc tầng tầng lớp lớp đã nảy nở lan tràn và tạo thành một bức tường thành xung quanh trái tim của hắn.

Lão già dùng một năm để dạy cho hắn nhớ rằng, không bao giờ được tin tưởng tà vật.

Tất cả mọi chuyện liên quan đến ma chủng, từng chuyện, từng chuyện một, đều đang chứng minh cho hắn thấy sự bạo tàn gian trá của yểm.

Chỉ là...

Năm năm tuổi, trên mái nhà giữa đêm mùa hạ, tâm trí hắn lại nảy ra một ý tưởng hoang đường: có lẽ ta có thể tin tưởng cậu ta.

Tin tưởng cậu ta, nghe cậu ta chỉ dẫn, cho phép bản thân dựa vào cậu ta.

Sau đó là một suy nghĩ khác còn hoang đường hơn cả: có lẽ Ngôn Khanh thật sự không có ác ý với ta.

Cho đến cái đêm cuối khóa học, hắn trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được, cứ bần thần nhớ lại cảm giác lành lạnh trên môi khi ấy.

Manh mối lúc trước nhen lửa cho chi tiết lúc sau, chúng cứ vậy bùng lên thành ngọn lửa, ngọn lửa bắt đầu thiêu rụi lý trí Tạ Thức Y.

Tâm như lưu ly.

Có phải hắn thật sự không nghe thấy, không để ý thấy, không bao giờ hoài nghi không?

Hắn nghe thấy tiếng chuông reo hỗn loạn dưới góc mái hiên, nghe thấy tiếng tim đập rả rích như tiếng bầy ve kêu.

Hắn để ý thấy những ngón tay run rẩy của Ngôn Khanh trong bóng tối, run như thể cánh bướm sa vào tơ nhện.

Nến đỏ buộc nơ, áo cưới màu đỏ máu, hắn hoài nghi nguyên nhân y mất ngủ cũng giống như mình.

Có thể nào không...

Thật sự là...

Chẳng lẽ...

Sau đó, những suy nghĩ hoang đường và vụn vặt này đây đều tan thành bột mịn, ở năm Kinh Hồng thứ ba lăm.

Khoảnh khắc rơi xuống biển, ngọc li hồn vỡ vụn... Dù chỉ còn thoi thóp thì hắn vẫn có thể giữ được lý trí. Hắn muốn mở mắt để nhìn thấy diện mạo thật sự của y. Để rồi dưới đáy biển sâu, hắn đối mặt với một cặp mắt màu xanh lục. Cặp mắt xanh tỏa ánh sáng rạng ngời ấy vượt trội hơn tất cả báu vật nhân gian.

Ngay sau đó là một bàn tay siết chặt cổ hắn.