Người có thân lô đỉnh có thể bị lợi dụng để tăng tốc độ tu hành qua việc song tu. Cũng vì chính thể chất đặc thù của mình mà những người như vậy thường sẽ giấu giếm tính chất thân thể, sợ rước họa vào thân. Ở châu Nam Trạch, người sở hữu thân thể cực âm đều sẽ chủ động vào phái Hợp Hoan.
Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì người có thân cực hàn gần nhất của phái Hợp Hoan là tiểu sư đệ mới được nhận vào.
"Bạch Tiêu Tiêu?" Vắt xoắn cả óc Quân Như Tinh mới nhớ ra cái tên này.
Kính Như Trần ngẩn người: "Bạch Tiêu Tiêu là ai?"
Quân Như Tinh vừa cất la bàn bát quái vào tay áo vừa sốt sắng lẩm bẩm: "Đúng rồi chính là cậu ta! Cậu ta cũng ở trong bí cảnh lần này, ta sẽ tìm cậu ta đến đây ngay bây giờ, để cậu ta cứu Yên huynh!"
Kính Như Trần hoàn toàn hoang mang, mãi mới thốt ra được một câu: "Hả?" Nàng ngồi xổm dưới đất, yên lặng chốc lát nàng hoàn hồn muốn gọi Quân Như Tinh: "Ngươi đợi chút đã!" Nhưng hắn đã chạy biến như một làn khói. Kính Như Trần nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn và cau mày tự nhủ trong ưu phiền: "Nhưng ta cảm giác hắn có thể tự tỉnh lại mà." Hơn nữa hắn cũng sẽ không đồng ý song tu, dù là kiểu song tu không cần cá nước thân mật.
Nói đoạn, nàng lại dìu Ngôn Khanh đến trước Thiên Nhân đạo của lầu Lục Đạo.
*
Huyễn cổ trùng có thể khơi dậy nỗi sợ lớn nhất trong tiềm thức con người.
Ngôn Khanh mở mắt, thấy mình ngồi trên một tảng đá đen to lớn, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đây là phế tích Thần cung dưới đáy biển Thương Vọng. Phóng tầm mắt về trước sẽ thấy quang cảnh nơi này không hề khác biệt so với hồi ức.
Ánh sáng tối mờ.
Tượng Thần đổ nát.
Cánh cửa đá xanh khép chặt.
Và con đường nhuốm máu dài bốn mốt bước chân.
"Đây là đâu?" Bất Đắc Chí ngủ đẫy cả người rồi lồm cồm bò ra từ không gian. Nó có khế ước linh hồn với Ngôn Khanh nên có thể theo chân y vào hồi ức của huyễn cổ trùng.
Ngôn Khanh chạm lên khe nứt trên tảng đá đen một cách đầy hoài niệm, ánh mắt thoắt hiện vẻ đắn đo, rồi y bật cười khe khẽ: "Thì ra, hồi ức ta sợ nhất là ở đây."
Bất Đắc Chí nhác thấy vết máu là sợ hết hồn, nó mở tròn hai mắt: "Mẹ kiếp gì nhiều máu thế! Ai giết người ở đây à? Hay đấy là máu của ngươi?"
Ngôn Khanh suy tư, hờ hững đáp: "Ừ, nhưng không phải tất cả."
Bất Đắc Chí: "Là sao?'
Ngôn Khanh có tâm sự trong lòng nên không muốn có người ngoài- ngoại trừ chính mình và Tạ Thức Y- biết đến đoạn hồi ức ấy. Dù rằng Bất Đắc Chí chẳng phải một con người.
Ngôn Khanh nói: "Được rồi, ngươi không cần hiểu chuyện phát sinh ở đây đâu. Cút về ngủ tiếp đi."
Bất Đắc Chí còn đang đảo mắt tìm tòi xem có gì đáng tiền không, thì đột nhiên tầm mắt tối sầm, nó bị túm cánh và nhét vào tay áo.
Bất Đắc Chí: "???"
Bất Đắc Chí: Cái tên điên nặng này!
Ngôn Khanh chưa bao giờ hồi tưởng lại đoạn hồi ức ấy. Nay đột ngột bị kéo về, nụ cười trên mặt y chùng xuống, sau đó y bình tĩnh ngẩng đầu nhìn pho tượng Thần.
Thì ra đây chính là nỗi sợ lẩn khuất sâu trong linh hồn y.
Y nhảy khỏi tảng đá, lần theo vệt máu dài và trở về chốn cũ. Hai trăm năm đã đánh dấu quá nhiều sự thay đổi, vậy mà bất chấp bão táp gió mưa, cảm xúc của y hiện tại vẫn trọn vẹn như xưa.
Y từng gào khóc tuyệt vọng dưới ánh mắt đăm đăm của Thần Phật trên chín tầng trời, giữa những đêm dài miên man không bao giờ kết thúc. Cũng từng đi, đi, về, về, với những con số từ một đến bốn mốt mắc kẹt trong tâm trí.
Đó là vết thương của linh hồn, là dấu vết lưu lại sau những lần đánh vỡ rồi đắp nặn xương cốt.
"Tạ Thức Y." Bây giờ, một lần nữa đến trước cánh cửa đá xanh, một lần nữa niệm cái tên này, Ngôn Khanh lại chỉ biết cười khe khẽ. Y cúi đầu nhìn cổ tay, nơi đó trống trơn. Sợi dây đỏ đã bị bèo giằng đi mất, huyết ngọc biến mất tăm hơi, cũng giống trái tim quyết tâm buông bỏ để rồi trống rỗng.
Y mất bao lâu mới chôn vùi được những cảm xúc ấy... phải đến một trăm năm.
Chiếm được hạng nhất đại hội Thanh Vân là sẽ có được đàn Dao Quang, mà có được đàn Dao Quang thì có thể dò ra sự tồn tại của yểm trong biển ý thức của nguyên anh sơ kỳ.
Giờ y có phải ma chủng không, y cũng không biết nữa.
Nhưng y cần phải xác nhận xem bản thân đã thật sự thoát khỏi Ma thần chưa.
Có lẽ chỉ khi đoạn tuyệt hết thảy quan hệ từ tiền kiếp thì mới được tính là một cuộc đời mới.
Y không muốn kể Tạ Thức Y nghe chuyện này, không muốn hắn dính dáng đến Ma thần.
Y biết Tạ Thức Y hiện nay là kỳ đỉnh hóa thần, là tu sĩ đệ nhất thiên hạ, biết hắn được truyền thừa từ Đế quân Nam Đẩu, biết hắn là Minh chủ Tiên minh, biết hắn là chủ nhân điện Tiêu Ngọc, biết hắn nắm trong tay Thiên đăng trản...
Nhưng vậy thì sao?
Y chưa bao giờ sợ Tạ Thức Y không chịu kề vai cùng chiến đấu với mình.
Mà y sợ sự nhập cuộc của Tạ Thức Y sẽ khiến... bản thân y đọa ma triệt để.
Trong những đêm trắng miên man tại hang Vạn Quỷ, phải chăng y thật sự chưa bao giờ lung lạc? Ngồi trên núi đồi xương trắng, y một mình gõ nhịp xuống đầu lâu đến khi trời tảng sáng. Ma thần thạo nắm bắt nhân tâm, sao có thể không tìm ra điểm yếu của Ngôn Khanh.
Nó tiến lại gần y và cười nói rất nhẹ nhàng: "Ngươi vẫn nghĩ về hắn đấy ư," Ma thần nói, "Ta sai rồi, ta không nên khuyên ngươi giết Tạ Thức Y, lẽ ra ta phải khuyên ngươi giam cầm hắn bên mình mới đúng."
"Ngôn Khanh, trên đời không có mối ưu sầu nào là không thể giải quyết. Ngươi thích hắn thì hoàn toàn có thể dùng đến hồn ti kia mà." Cặp mắt xanh lục của Nó sáng long lanh trong bóng tối, giọng điệu ngày một thì thào, kèm theo đó là nụ cười dụ dỗ: "Ngôn Khanh, dùng hồn ti, phế bỏ tu vi của hắn, điều khiển linh hồn của hắn, biến hắn thành con rối của ngươi, để trong mắt hắn mãi mãi sẽ chỉ có mình ngươi. Nếu ngươi thích hắn của năm mười lăm tuổi thì còn có thể sửa đổi trí nhớ của hắn, khiến hắn vĩnh viễn ở bên ngươi với dáng vẻ mười lăm tuổi."
"Ngươi xem quá khứ các ngươi tốt đẹp biết bao nhiêu, hai người cùng nhau trưởng thành bất chấp bão bùng mưa gió."
"Nếu ngươi có thể gặp mặt hắn trong một thân thể khác thì chắc chắn kết cục của hai người sẽ không thành ra thế này."
"Muốn trách hãy trách số trời khéo trêu ngươi, nếu không các ngươi đã là bạn thuở ấu thơ rồi."
Những ngón tay nhợt nhạt khựng lại trên xương sọ, Ngôn Khanh cúi đầu, ánh mắt đỏ lừ đầy sát khí.
Ma thần liếm môi, ung dung kết luận: "Ngôn Khanh, tất cả những cầu mà không được trên thế gian suy cho cùng cũng chỉ là do con người ta không đủ mạnh. Ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ đến mức ngươi có thể xem thường hết thảy, đến mức ngươi có thể dễ dàng nắm trọn mọi thứ trong tay."
"Ngươi thật sự không muốn giữ hắn bên mình à?"
Ngôn Khanh chậm rãi nhắm mắt, nói giọng khàn khàn: "Câm miệng."
Một trăm năm. Có những khi căm phẫn Ma thần đến tột cùng, Ngôn Khanh sẽ vô thức cảm giác Tạ Thức Y đối xử với mình như vậy đã là tận tình tận nghĩa. Nếu Ma thần xuất hiện trước mặt y thì y nhất định sẽ khiến nó hồn phi phách tán mà không có lấy một giây do dự.
Bất chợt, cửa đá xanh vỡ nát trên đầu ngón tay Ngôn Khanh. Phế tích Thần cung hóa thành trận mưa trong thành Chướng. Nước mưa chảy qua mặt và dội tỉnh Ngôn Khanh. Trước kia sa vào màn sương vô tận làm y không nhìn thấu sự tình, nay đứng từ vị thế người ngoài, y mới dần phát hiện ra những điểm bất thường trong quá khứ.
Ma thần nói, Tạ Thức Y tàn sát thành Chướng là để cắt đứt duyên trần, nhằm tu đạo Vô Tình.
Nhưng với hiểu biết của Ngôn Khanh về Tạ Thức Y, thì sự căm ghét thành Chướng của Tạ Thức Y tuyệt đối không đủ để làm ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn. Giờ nhìn lại, ngay chính bản thân thành Chướng- một tòa thành sừng sững giữa trời mưa rả rích đã rất quái dị.
Ma thần nói, y và Tạ Thức Y chính là Nó và y. Giờ nghĩ lại thì cũng không hẳn là như vậy.
Ra khỏi phế tích, ảo cảnh hóa thành cung điện thận long trên Đất trụy của Thần. Khi xương rồng sụp đổ, mặt đất rung chuyển, cốt điểu bay rợp không trung trọng thương ngã xuống. Trong hồi ức, Ngôn Khanh không nhìn thấy Tạ Thức Y mà chỉ thấy chính mình- nhìn cậu thiếu niên nhấc tay, cột tóc, xoay người, để lại tất cả hèn nhát mê muội và tình cảm hồ đồ lại sau lưng.
Hiện tại Ngôn Khanh mới bắt đầu thắc mắc Đất trụy của Thần là nơi nào, sao Tạ Thức Y có thể tìm được đến đây, mà suốt những năm ở thành Thập Phương Ngôn Khanh lại chưa từng nghe ai nhắc tới nó.
"Ta sợ cái gì đây chứ?" Ngôn Khanh chạm lên vết thương trên mu bàn tay, nét mặt nhất thời nửa than nửa cười. Tại đây, Ngôn Khanh không bị khí của Thần từ hồ Kính áp chế bởi cảnh tượng trước mắt chỉ là hồi ức của y.
Nỗi sợ của y đã sớm bị bản thân y nghiền nát từ hai trăm năm trước.
Tạ Thức Y hỏi y: "Ngôn Khanh, thật ra ngươi không chỉ đơn thuần là hận ta, đúng không?"
Ngôn Khanh vừa yếu ớt vừa nhạy cảm ngày ấy dễ dàng bị một câu hỏi làm cho chết điếng, thành ra cuối cùng chỉ biết nở nụ cười để gắng gượng cứu vớt chút tôn nghiêm. Bây giờ, cũng chẳng cần cố hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc ấy để diễn giải cảm xúc của mình, y có thể nhìn xoáy vào nội tâm mà đưa ra câu trả lời chính xác. Nhưng dù có tỉnh táo hơn xưa thì y cũng không kìm được suy nghĩ: Tạ Thức Y đã có cảm xúc gì khi hỏi câu hỏi này.
Vì sao phải phí công hỏi câu này?
Sau khi tái sinh họ vẫn không thấu lòng nhau. Không ai nhắc lại chuyện phát sinh tại Đất trụy của Thần, cũng không ai nhắc đến trận hỏa hoạn ở thủy tạ Hồng Liên.
Họ bỏ quên hai cuộc chia ly, chỉ giữ lại hồi ức về thời niên thiếu cùng nhau trưởng thành, cùng nhau gây gổ.
Như thể làm vậy thì những tổn thương và xa cách cũng chưa từng tồn tại.
Nhưng thế thì lại tuyệt quá. Bởi lẽ yêu hận chưa từng nói ra lời ngày ấy vừa lỗi thời vừa thừa thãi.
Một người đã tỉnh, người còn lại cớ gì phải cố hiểu tình cảm bấy giờ.
Tất cả chỉ là nghiệt duyên thôi.
Đến giờ y đã ngầm chấp nhận cuộc sống mới của mình.
Thân phận mới, quan hệ mới, khởi đầu mới. Có vẻ Tạ Thức Y cũng ngầm chấp nhận khởi đầu này giống y chăng?
Chấp nhận mối quan hệ của họ biến chuyển từ cố nhân trong bí mật đến bạn bè đơn giản. Chẳng qua một khi hồi ức dưới đáy biển Thương Vọng bị khơi gợi lại, thì sao họ có thể tiếp tục làm bạn bè được nữa chứ.
Nở nụ cười hời hợt, Ngôn Khanh xoay người rời đi.
Bước chân y chậm rãi lướt qua vùng đất ngập đầy xương trắng, Ngôn Khanh đi đến đâu, là ảo cảnh huyễn cổ trùng tiêu tan đến đấy.
Khí của Thần ẩn nấp giữa hồ Kính rất mạnh. Chính thứ này đã khiến một con huyễn cổ trùng nho nhỏ có thể đưa y trở về với khoảng ký ức mà chính bản thân cũng không dám chạm vào khi nguyên anh tan vỡ...
Tuy nhiên, một ký ức không nên chạm vào, thì vẫn nên bị chôn vùi theo tháng năm trôi.
*
Quân Như Tinh cho rằng mình phải kiếm rất lâu mới thấy được Bạch Tiêu Tiêu. Nào ngờ mới xuống tầng đã gặp ngay đám người của phái Hợp Hoan ở tầng đầu lầu Lục Đạo.
Nhan Nhạc Tâm vẫn còn hôn mê sau khi cứu Bạch Tiêu Tiêu trong hang động. Bạch Tiêu Tiêu lại thấy tòa lầu này tiên khí hài hòa, cho rằng đó là nơi hợp trị thương, nên mới tự ý dẫn người trong phái đến. Ai ngờ vừa vào đã phải đối mặt với nham thạch nóng chảy từ chốn địa ngục trần gian. Hơn nữa nơi đây dễ vào khó thoát, mới đặt chân vào cửa đã đóng sầm ngay tắp lự.
Thành ra giờ họ cũng mắc kẹt bên trong như ba người hội Kính Như Trần.
"Bạch Tiêu Tiêu? Ngươi là Bạch Tiêu Tiêu đúng không?" Quân Như Tinh thấy cậu trai trẻ vận đồ hồng với khuôn mặt hơi hướm nữ tính là hai mắt sáng rực lên, vội vàng chạy tới.
Bạch Tiêu Tiêu bận dìu Nhan Nhạc Tâm nên còn chưa kịp phản ứng, thì Quân Như Tinh đã sốt sắng túm chặt tay áo cậu ta: "Bạch đạo hữu cứu với!"
Bạch Tiêu Tiêu ngớ người: "Hả, cứu... cứu cái gì?"
Quân Như Tinh lòng như lửa đốt: "Người bạn tông Vong Tình ta quen vô tình bị loài sâu dưới nham thạch cắn trúng, hiện đang hôn mê bất tỉnh, cần phải song tu với người có thân thể cực hàn thì mới tỉnh lại được! Giờ chỉ có Bạch đạo hữu mới cứu được huynh ấy thôi!"
Bạch Tiêu Tiêu sững sờ: "Song... song tu?" Đối với người phái Hợp Hoan thì song tu không phải chuyện thầm kín gì; hơn nữa song tu cũng được phân làm nhiều cấp độ, không phải cứ tiếp xúc thể xác mới là song tu, mà chỉ cần giao hòa hơi thở là được.
Nhưng cậu ta vẫn nhìn Nhan Nhạc Tâm với vẻ mặt khó xử. Cậu ta được Tông chủ phái Hợp Hoan thu nhận cũng vì cậu ta đặc biệt phù hợp với Nhan Nhạc Tâm, hai người có thể giúp nhau điều hòa âm dương và đạt được sự tăng trưởng tu vi nhờ vào đó.
Hiện giờ cậu ta hoàn toàn thuộc về Nhan Nhạc Tâm nên sao có thể tùy tiện song tu với người ta.
Bạch Tiêu Tiêu cắn môi, vẻ đắn đo đong đầy trong ánh mắt.
Nhan Nhạc Tâm lại bỗng nhiên mở mắt. Gã không bị thương nặng, chẳng qua là ham thích máu của Bạch Tiêu Tiêu. Hắn đã phát hiện máu mà Bạch Tiêu Tiêu chân thành hiến dâng cho gã sở hữu một luồng năng lượng lạ kỳ từ lâu. Tuy rằng gã không biết đó cụ thể là loại năng lượng gì, nhưng mỗi lần uống xong số máu ấy là kinh mạch của gã lại sạch sẽ hơn, mà... dục vọng cũng mạnh hơn vô cớ.
"Tông Vong Tình?" Nhan Nhạc Tâm mở miệng với vẻ dạt dào hứng khởi.
Quân Như Tinh: "Đúng vậy!"
Nhan Nhạc Tâm nói: "Hắn tên là gì?"
Quân Như Tinh ngây người. Vừa rồi quá mực nôn nóng làm hắn không nghĩ được nhiều, giờ hoàn hồn mới thấy... làm vậy không ổn thỏa lắm.
Nhưng Nhan Nhạc Tâm đã hỏi: "Là Yên Khanh phải không?"
Bạch Tiêu Tiêu lập tức trợn tròn hai mắt, bàn tay siết chặt cánh tay Nhan Nhạc Tâm.
Song Nhan Nhạc Tâm đã ngày một thêm hứng thú. Mắt phượng cong cong, khóe môi nhếch dậy: "Nếu chỉ cần thân thể cực hàn thì không bắt buộc phải là Bạch Tiêu Tiêu. Bạch Tiêu Tiêu tu vi còn thấp, có lẽ ta có thể làm thay đấy."
Quân Như Tinh: "..." Chết cha, giờ hắn hối hận rồi.