Ngôn Khanh ngẩn người, sao Tạ Thức Y lại tiến vào bí cảnh Đinh Lan? Y mặc cho hắn dắt tay mình mà không hề vùng khỏi. Chờ đến khi những bức tường kết thúc một lần biến đổi, tạo thành một không gian kín chưa tới mét vuông, Ngôn Khanh mới ngẩng đầu và hỏi khẽ với ánh mắt nghi ngờ: "Tạ Thức Y? Sao ngươi lại vào đây?"
Khói xanh tràn ngập khiến Ác Quỷ đạo tối mờ. Thành ra phải mất một lúc Ngôn Khanh mới nhận ra Tạ Thức Y đã thay sang trang phục khác. Y lấy làm sửng sốt, Tạ Thức Y nghiện sạch từ bé đến giờ, sau khi thành danh, bất kể là vạt áo hay tay áo của hắn không trắng tuyết thì cũng phải trong vắt như ngọc ngà.
Ngôn Khanh chỉ từng thấy hắn mặc áo đỏ vào trước đêm tàn sát thành Chướng. Còn bây giờ y không hiểu sao hắn phải thay sang áo đỏ.
Ngón tay xoa nhẹ lên cổ Ngôn Khanh, hắn cụp mắt hỏi: "Huyết ngọc đâu?"
Ngôn Khanh lập tức hoàn hồn, bụng nghi ngờ tan thành mây khói, y nói vẻ chột dạ: "Ta... ta vào bí cảnh động hư của chủ nhân bí cảnh này xong thì lỡ đánh rơi hạt châu ở trong đó." Nói đoạn y lại ngượng ngùng bổ sung: "Nhưng mà Tạ Thức Y này, huyết ngọc của ngươi làm bằng gì thế? Hay là ta làm lại cho ngươi một cái nhé?"
Phớt lờ câu hỏi của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y lần tay xuống dọc theo cổ y và thông qua tiếp xúc da thịt để truyền linh lực lạnh băng vào kinh mạch. Cảm giác cháy bỏng mà huyễn cổ trùng đem đến lập tức tiêu tan, cơ thể Ngôn Khanh trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ngôn Khanh còn chưa kịp nói tiếng "cảm ơn" thì đã nghe Tạ Thức Y lạnh lùng hỏi: "Nếu ta không tiến vào, ngươi định giành vị trí đệ nhất trong tình trạng không có tu vi thế này?"
Nghẹn họng một giây, Ngôn Khanh nói: "Ta đoán cửa ra lầu Lục Đạo cũng chính là cửa ra của bí cảnh Đinh Lan, như vậy thì ta đã ở rất gần vị trí đệ nhất rồi."
Tạ Thức Y cười châm chọc: "Ngươi đoán không sai, nhưng cánh cửa ấy không ai trong số các ngươi mở được."
Ngôn Khanh: "Hả???"
Tạ Thức Y nói: "Cửa sinh ở Thiên Nhân đạo cần linh lực kỳ động hư."
Ngôn Khanh: "..."
Ha? Y vừa vào đã nhìn thấu địa thế bí cảnh Đinh Lan, đoán chắc trung tâm bí cảnh chính là tòa lầu này. Y nối gót Kính Như Trần là bởi tin tưởng Thiếu môn chủ môn Phù Hoa trong miệng người đời trước kia, đi theo nàng là chuẩn không cần chỉnh...
Kết quả là Kính Như Trần đưa y vào chỗ chết?
Ngôn Khanh: "Thế hồi hai trận đấu là trò đùa à?"
Trong số bọn họ chưa một ai tu đến đại thừa, nghĩa là về lý thuyết hoàn toàn không ai ra ngoài được hết.
"Bí cảnh có đường khác thông đến cửa ra, lầu Lục Đạo vốn không dùng để mở ra bên ngoài." Tạ Thức Y bình tĩnh đáp, "Ngươi luôn tìm ra được hướng đi khó nhất."
Ngôn Khanh: "..."
Chợt nghĩ đến một điều gì đấy, Ngôn Khanh liền hỏi: "Ngươi để Kính Như Trần vào phải không?"
Tạ Thức Y: "Ừ."
Ngôn Khanh: "Chẳng lẽ ngươi để nàng vào không phải để dẫn đường cho ta hả?"
Tạ Thức Y mỉm cười, chẳng qua ánh mắt vẫn lạnh tanh, hắn nói bằng giọng điệu hờ hững: "Ừ, ta bảo nàng dẫn đường, dẫn ngươi vào chỗ chết."
Ngôn Khanh vốn đã chột dạ, nay nghe cung cách giễu cợt của Tạ Thức Y thì càng phải sửa lời: "Chắc gì đã là chỗ chết chứ! Làm gì có pháp trận nào chỉ có một cửa sinh! Dù ngươi không vào ta cũng sẽ có cách đi ra."
Ngôn Khanh hoàn toàn không nói suông như vậy chỉ để dỗ dành Tạ Thức Y. Lầu Lục Đạo thần bí trong mắt đám Quân Như Tinh chứ với Ngôn Khanh thì lại không khó giải. Nếu không giải được cửa sinh, hủy trận sẽ trở thành phương pháp đơn giản nhất.
Theo y quan sát, lầu Lục Đạo chẳng qua chỉ là sáu trận pháp chồng lên nhau. Mỗi đạo kể từ Địa Ngục đạo trở lên đều có mắt trận độc lập cho riêng mình. Như vậy, miễn phá hủy mắt trận lần lượt từng tầng một là có thể ra ngoài. Nhưng tất nhiên, để phá giải toàn bộ lục đạo luân hồi ắt sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, và như thế thì danh hào đệ nhất đại hội Thanh Vân cũng chẳng chờ y nữa.
Tạ Thức Y nghe vậy không đáp, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Ngôn Khanh, sao ngươi lại muốn tham gia đại hội Thanh Vân?"
Lúc này đến lượt Ngôn Khanh im lặng.
Y tạm thời không thể trả lời mà cũng không biết nên trả lời câu hỏi ấy ra sao. Trong khi đó những lời dối trá, lảng tránh, đánh lạc hướng bằng cách chọc cười của y thì Tạ Thức Y đều nhìn ra cả, chỉ không vạch trần mà thôi. Hơn nữa ký ức dài đằng đẵng vừa được gợi lại làm Ngôn Khanh không có hơi sức cười đùa che giấu những chuyện liên quan đến mình và yểm.
May sao bên kia bức tường vừa khéo truyền đến tiếng rên rỉ loáng tháng, cắt ngang mạch đối thoại giữa hai người. Đó là vị trí của Bạch Tiêu Tiêu và Nhan Nhạc Tâm.
Tạ Thức Y và Ngôn Khanh đứng rất gần tường, mà tư thế đứng cũng khiến họ gần như áp sát.
Tạ Thức Y còn đang nắm cổ tay trị thương cho y, nên hơi lạnh tản ra từ tóc tai và quần áo cứ hòa quyện vào hơi thở Ngôn Khanh mãi.
Để tránh bị nhận ra, Tạ Thức Y đã biến thân về dạng thiếu niên sau khi vào bí cảnh. Dưới màn sương xanh lập lòe ánh đỏ huyền diệu, mái tóc đen nhánh của hắn như một nét màu bắt mắt, kết hợp với áo đỏ tàn khốc- cũng như phong vị từ nét mặt Tạ Thức Y, và thu thủy sương băng đọng trên thân kiếm hắn.
Linh lực lạnh băng chảy trong kinh mạch, Ngôn Khanh tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Tạ Thức Y mà bỗng dưng hốt hoảng. Y sợ, hơn là cảm thấy xa lạ trước một Tạ Thức Y áo đỏ. Ngày cánh cửa đá xanh ở Thần cung bật mở, Tạ Thức Y cầm kiếm bước ra ngoài, theo sau đó là vạt áo đỏ lướt qua vệt máu khô giữa khung cảnh vạn vật đổ nát. Dường như hắn đang ở phía bên kia bờ- một nơi xa không với tới.
Lúc này, cuộc hội thoại của hai người phòng kế bên vọng lại, kèm theo tiếng than khóc và thở dốc trong cái nền của bầu không khí mập mờ.
"Nhan sư huynh..."
"Bạch Tiêu Tiêu, đừng sợ."
Ngôn Khanh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại cùng Tạ Thức Y nghe lỏm chuyện phòng the của người ta trong phòng tối.
Ảo diệu quá rồi.
"..."
Bên kia bức tường, hai người Bạch, Nhan đang thoải mái tằng tịu với nhau, gây ra những âm thanh và lời thoại bất chính. Trong khi trước mặt Ngôn Khanh là Tạ Thức Y- một người thanh cao và lạnh nhạt- còn đang nắm tay y, không biết hắn có nghe được tiếng động chẳng lành đầu kia không nữa.
Ngôn Khanh đề nghị: "Hay là mình qua chỗ khác nói chuyện nhỉ?"
Tạ Thức Y dửng dưng hỏi ngược lại: "Qua chỗ khác, thì ngươi sẽ nói chuyện nghiêm túc với ta?"
Trong lúc hai người lời qua tiếng lại đôi câu thì tiếng ân ái bên kia đã ngày càng mãnh liệt, bầu không khí mờ ám lan khắp không gian u ám.
Khí nóng bốc lên đầu, Ngôn Khanh nói mà không suy nghĩ: "Nhưng ngươi thật sự có thể thản nhiên tâm sự với ta ở nơi đây được à?" Ngôn Khanh: "..."
Khoan đã, y hỏi cái khỉ gì thế này. Giờ thì hay, giờ chính y cũng mường tượng ra được Tạ Thức Y sẽ đáp trả thế nào. Chắc chắn hắn sẽ cười khẩy và hỏi: "Sao lại không?"
Tuy nhiên Ngôn Khanh đã phải bất ngờ trước thái độ thực tế của Tạ Thức Y. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, y cảm giác như thể lòng bàn tay lạnh băng của Tạ Thức Y hơi hơi trở nóng.
Sau đó Tạ Thức Y buông tay y, quay đầu trong bóng tối rồi nói giọng hững hờ: "Đi đâu?"
Ngôn Khanh thở phào: "Đến Thiên Nhân đạo đi."
"Được." Tạ Thức Y cầm kiếm Bất Hối và tiến về phía trước.
Ai biết Ngôn Khanh còn chưa đi được hai bước thì đã nghe tiếng Bạch Tiêu Tiêu nũng nịu vào thời gian nghỉ giữa hiệp: "Sư huynh, huynh đừng đi cứu Yên Khanh, được chứ?"
Đàn ông thường dễ mất lý trí trong một cuộc yêu, Nhan Nhạc Tâm hỏi bằng giọng hổn hển: "Sao nào, Bạch Tiêu Tiêu không thích cậu ta sao?"
Bạch Tiêu Tiêu tức giận: "Đúng, đệ không thích hắn. Đệ không muốn huynh song tu với hắn rồi cứu cứ hắn đâu."
Nhan Nhạc Tâm mỉm cười: "Được, sư huynh chỉ thuộc về mình đệ."
Ngôn Khanh: "..."
May sao Tạ Thức Y không quan tâm nhiều đến mấy chuyện vớ vẩn này.
Sau khoảnh khắc dừng chân ngắn ngủi, Tạ Thức Y lại tiếp tục đi.
Ngôn Khanh thở phào một hơi chầm chậm. Đời trước y là Thiếu thành chủ thành Thập Phương nên cũng thấy nhiều mấy chuyện ân ái. Chẳng qua bây giờ có Tạ Thức Y bên cạnh nên y mới đâm ngượng ngùng. Mà kể ra cũng tại hai kẻ đầu kia, rõ bệnh, thời điểm thế này cũng phải kéo cả y vào. Ngôn Khanh thấy không vui nên sẽ chẳng cho họ được thoải mái. Vậy là trước khi rời đi y còn vẽ đại một phù chú cỡ nhỏ lên tường, coi như món quà tặng bất ngờ dành cho bọn họ.
Cùng thời gian, ở một gian phòng khác.
Ân Vô Vọng bị Tạ Thức Y chém đứt bàn tay dẫn đến hôn mê vì mất máu quá nhiều. Độc tố từ huyễn cổ trùng khuếch tán trong cơ thể làm gã hoa mắt choáng đầu.
Thêm vào đó, máu của Bạch Tiêu Tiêu lại như một loại độc khác khiến cổ họng gã khát khô, toàn thân cháy bỏng, máu trong người sôi sục.
Viền dấu ấn đỏ trên trán Ân Vô Vọng hơi đen. Sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại đỏ thẫm, lưng dựa vào tường, gã nhìn trần nhà một cách vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng.
Sương xanh quá đậm làm gã không thấy rõ phía trước, giống như cách gã không thấy rõ cuộc đời tầm thường đáng chê cười này.
Vì sao lại đối xử với gã như vậy...
Vì sao...
Tiếng rên rỉ bên kia lọt vào tai gã.
Ân Vô Vọng chậm rãi nhắm mắt.
Máu của Bạch Tiêu Tiêu là xuân dược, tiếng rên của cậu ta lại là loài sâu độc chiếm đoạt lòng người. Con sâu chậm rãi nhưng điên cuồng xâm chiếm lý trí gã, cũng từ đây nghiền nát tôn nghiêm của gã.
Ân Vô Vọng nghiến răng, cổ tay còn chảy máu, tầm mắt mơ hồ. Mất đi tri giác dần dần kéo tâm trí gã xuống vực sâu. Bạch Tiêu Tiêu làm cơ thể gã nóng bừng, mà vạt áo đỏ rực lại thổi làn hơi cóng lạnh vào sâu trong linh hồn gã.
Vì sao...
Vì sao vận mệnh lại bất công với gã... dường như gã chưa từng gặp may mắn trong đời.
Khi máu cổ tay dần đông lại, Ân Vô Vọng bỗng nổi cơn đau đầu dữ dội, tiếp theo đó là một tiếng tiêu chói tai và quái đản.
Gã không biết mình tỉnh hay mơ.
Lần này, bên tai gã vẫn là tiếng Bạch Tiêu Tiêu, chẳng qua âm điệu nhu mì và rõ ràng hơn hẳn, như thể đang dán sát tai mình. Cậu trai trẻ mềm mại ngồi trong lòng mình, hai cánh tay thon dài khoác lên cổ gã, cậu ta run giọng nói: "Làm sao bây giờ Vô Vọng ca ca, ta cần máu lưu ly nhưng ta lại không thể đến gần Tạ Ứng."
Ân Vô Vọng nghe thấy mình đáp bằng giọng khàn khàn: "Không sao, ta có cách."
Gã không biết mình tỉnh hay mơ, vì ai mà ngờ được chứ. Ngờ rằng vị đạo lữ trên danh nghĩa của kẻ đứng đầu thiên hạ- kẻ ngụ tít trên đỉnh Ngọc Thanh hoang vắng, lại chết mê chết mệt gã, thậm chí đã trải qua vô số đêm hoan lạc cùng với gã. Sau khi đặt chân đến châu Nam Trạch, Yên Khanh không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc nên bắt đầu thông đồng với gã.
Gã thủ thỉ bao lời ngon tiếng ngọt trên giường, dụ dỗ Yên Khanh giao ra lệnh bài ra vào đỉnh Ngọc Thanh. Sau đó lại sắp xếp cho Bạch Tiêu Tiêu vào nhầm rồi vô tình làm quen Tạ Ứng. Bạch Tiêu Tiêu thèm khát máu lưu ly, mà gã thì tham kiếm Bất Hối. Tiếp theo là quá trình thực hiện âm mưu dai dẳng của hai người bọn họ.
Là thiên tài nghìn năm khó gặp thì sao, chẳng phải vẫn bị gã xoay như chong chóng đấy à? Cảm giác hạ nhục một kẻ đứng trên vạn người làm gã tự phụ và đắc ý.
Yên Khanh là vợ Tạ Ứng. Bạch Tiêu Tiêu là người Tạ Ứng yêu thầm. Vậy mà cả hai kẻ đều là trò chơi trên giường của gã.
Trong mơ, gã đứng ở tông Vong Tình chứng kiến Tiên tôn áo trắng cầm kiếm qua cầu, chỉ có sự thương hại trong ánh mắt khinh miệt của gã.
Cuối cùng bọn gã đã thành công.
Giấc mộng này quá đẹp, quá đã đời, làm Ân Vô Vọng không buồn tỉnh lại.
Nhưng gã buộc phải tỉnh lại.
Tại hiện thực, một giọng nói đang kề bên tai gã.
"Ngươi có muốn giết chết Tạ Ứng không?"
*
"Môn chủ có muốn giết chết Tạ Ứng không?" Khi tin Tạ Thức Y vào bí cảnh Đinh Lan truyền đến điện Tuyền Cơ, Tần Trường Hi xòe quạt xếp che nửa khuôn mặt và tủm tỉm hỏi Kính Như Ngọc.
Kính Như Ngọc lạnh lùng nhìn lại gã.
Tần Trường Hi thở dài: "Ta không ngờ hắn thật sự tiến vào."
"Đúng là niềm vui ngoài ý muốn..." Gã không nhịn được mà phá lên cười sảng khoái, "Quả là niềm vui ngoài ý muốn." Ánh mắt lóe lên đôi chút điên cuồng, Tần Trường Hi siết chặt quạt xếp đến độ run rẩy bàn tay. Gã khàn giọng nói: "Ban đầu ta không định để Hoài Minh Tử thức tỉnh hoàn toàn đâu. Giờ xem ra chọn bí cảnh Đinh Lan là đàn tế khéo thật ấy chứ! Để Hoài Minh Tử thức tỉnh rồi đồng quy vu tận với Tạ Ứng thì vẫn có lợi cho chúng ta!"
Kính Như Ngọc cụp mắt, không trả lời.
Tần Trường Hi khép quạt, mỉm cười: "Kính môn chủ, khả năng lần này Trường Hi cũng cần vào bí cảnh Đinh Lan."
Bình thản nhìn thái độ đắc ý của đối phương, Kính Như Ngọc cũng mỉm cười: "Được."
Tần Trường Hi chắp tay và từ từ lui xuống. Đoạn gã lấy ra một cây tiêu bằng ngọc, thoạt trông vô cùng tinh xảo.
Kính Như Ngọc ngồi trên cao, gã rời đi rồi ả mới cúi xuống nhìn móng tay của mình. Đầu móng tay tựa như vỏ sò ngưng tụ thứ ánh sáng ngọc ngà sáng rực của điện Tuyền Cơ, ả khẽ khàng nheo mắt. Đối mặt với kế hoạch trâng tráo của Tần Trường Hi, ả luôn duy trì thái độ đứng ngoài cuộc, chỉ cười mà không lên tiếng.
Trên thực tế, chuyện kết đồng minh với nhà họ Tần ban đầu chỉ bắt nguồn từ việc thỏa mãn nhu cầu của mỗi bên, còn coi họ là bạn hay địch thì phải xem tâm trạng của ả nữa đã. Gia chủ nhà họ Tần không có mặt, Tần Trường Hi thì lại chỉ là vai dưới trong mắt Kính Như Ngọc. Gia chủ Tam gia châu Tử Kim không tự mình đến, dĩ nhiên ả cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Kính Như Ngọc lẩm bẩm: "Hoài Minh Tử đời trước chết trong chính tay Tạ Ứng ở thành Thập Phương. Trăm năm sau, dù Tạ Ứng có phải tu lại từ đầu thì chắc gì các ngươi đã giết được hắn chứ."
"Nhưng mà không sao," Kính Như Ngọc mỉm cười, "Ngươi cứ việc vào, ta sẽ hỗ trợ."
Dứt lời, một phiến lông vũ xuất hiện trên tay ả, rồi truyền mệnh lệnh lạnh lùng của ả đến khắp mấy trăm đỉnh núi.