Hoài Minh Tử là người thế nào? Kiếp trước Ngôn Khanh giao đấu với lão đến tận khi bỏ mạng, nhưng vẫn chưa thể đi guốc trong bụng lão già khô quắt như cành củi mục kia. Ban đầu, từ lúc nghe chuyện ma chủng phượng hoàng ở phái Hồi Xuân và lời của thành chủ thành Minh, Ngôn Khanh đã bắt đầu dự cảm, chẳng qua giờ mới dám khẳng định: nhà họ Tần muốn trưng dụng bí cảnh Đinh Lan làm đàn tế, quả thực là để đánh thức yểm của Hoài Minh Tử.
Ngôn Khanh thấy buồn cười, không biết Tần Trường Hi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có thể thao túng yểm của tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần không biết.
Như mạng nhện, xích sắt giăng khắp nơi và trói chặt đệ tử cửu tông. Sau khi hồi sinh trong cơ thể Ân Vô Vọng, Hoài Minh Tử ngẩng đầu, cặp mắt xanh lè nhìn đám tiểu bối nguyên anh chẳng khác nào nhìn một lũ kiến hôi yếu ớt. Lão không quen dùng thân thể mới, có thể nói thân xác phàm trần sẽ chỉ chuốc phiền hà cho tu sĩ hóa thần.
Nhưng lão cần ký sinh trong biển ý thức của Ân Vô Vọng nên nghiễm nhiên không thể phá hủy cơ thể đối phương, mà chọn cách thích ứng dần với nó.
Cử động cổ một cách chậm rãi, lão nói: "Không ngờ, kẻ hồi sinh ta lại chính là người của Thượng Trùng Thiên."
Ký ức kiếp trước ùa về, Hoài Minh Tử nghiến răng, cười khẩy. Trận hỏa hoạn ở thành Thập Phương như còn thiêu đốt: lão bị người tình của Ngôn Khanh đánh trọng thương, rồi bị Ngôn Khanh dùng sợi Chức Nữ nghiền nát hồn vía. Trong cơn thịnh nộ, lão sẵn sàng hồn phi phách tán để khởi động đại trận Chích Âm, hòng kéo Ngôn Khanh xuống mộ cùng mình.
Lão bừng tỉnh, phải rồi, lão đã hồn phi phách tán ở thành Thập Phương, không có khả năng sống lại. Vậy, bây giờ lão là gì?
Hoài Minh Tử cúi đầu nhìn bàn tay mới mọc, sắc mặt biến hóa dưới nhập nhèm sáng tối.
Đằng kia, sau khi nhìn thấy cặp mắt xanh lục của lão, đệ tử cửu tông nuốt lại mọi lời cầu xin, ánh mắt họ chỉ còn kinh hoàng và tuyệt vọng: Ân Vô Vọng là ma chủng, không ngờ Ân Vô Vọng là ma chủng!
Mà Hoài Minh Tử cũng lẩm bẩm khẽ khàng.
"Ta là ma chủng?"
Tuy nhiên kẻ tu đến kỳ đỉnh hóa thần thì tâm tính cũng phải được tôi luyện, lão chỉ yên lặng đón nhận sự thật ấy.
Xưa nay Hoài Minh Tử coi mạng người như cỏ rác, giờ sống lại, ác niệm lại lan tràn trong xương tủy. Lão nghĩ đến một chuyện, bật cười, lẩm bẩm vẻ quái dị: "Quả nhiên, yểm không phải lời nguyền, mà rõ ràng là lời chúc phúc Thần ban tặng."
Nhờ sự tồn tại của yểm, lão mới có thể hồi sinh dù đã hồn phi phách tán.
Nói đoạn, lão lại hướng tầm mắt về phía đám người bị xích treo cao.
Hoài Minh Tử không thừa lời với bầy kiến hôi, sát ý lóe lên trong mắt lão, ngón tay vẽ một đường giữa không trung. Mượn sức gió, lão điều khiển xích sắt siết chặt đám người. Mặt họ tím ngắt, thoạt trông có thể chết ngay giây kế tiếp.
Mím môi, Ngôn Khanh giật đại sợi tóc lượn lờ trên tay rồi đứng dưới vị trí cây cột đá ngoài cửa phủ bóng, yên lặng đợi thời cơ động thủ.
Hoài Minh Tử sẽ phát hiện ra sự có mặt của họ, nhưng tính lão ngạo mạn, khinh thường hết thảy, nên sẽ phớt lờ những kẻ lén lút trốn ở đây.
Tạ Thức Y ẩn tu vi, giữ thái độ lạnh nhạt đứng ngoài xem như khách. Kính Như Trần thì hoảng sợ bụm kín miệng mình.
Đột nhiên, một giọng thiếu niên duyên dáng cất lên phá vỡ bầu không khí. "Ân Vô Vọng? Là ngươi?" Hai bóng người áo hồng bước vào từ lối đi khác, là Bạch Tiêu Tiêu và Nhan Nhạc Tâm.
Sau khi đến tầng Tu La, thấy hơi sợ hãi vì xung quanh không một bóng người, họ liền lần theo dấu vết trên mặt đất thì đến thẳng nơi này. Vừa vào cửa họ đã gặp ngay Ân Vô Vọng đứng cạnh hồ nước.
Chuyện xảy ra lúc trước làm Bạch Tiêu Tiêu căm hận và ghê tởm Ân Vô Vọng. Nghĩ tới việc đối phương là kẻ chuốc thuốc và mưu đồ cưỡng hiếp mình, cậu ta không nhịn được chửi thầm, gã không chỉ là kẻ vong ân mà còn là một tên điên rồ nữa.
"Ngươi làm gì vậy hả Ân Vô Vọng?" Bạch Tiêu Tiêu cao giọng chất vấn.
Lúc giết người, Hoài Minh Tử không thích bị người khác làm gián đoạn, cũng hiếm khi bị người ta xen vào. Có điều vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói kia, động tác điều khiển dây xích của lão vẫn từ từ khựng lại.
Đây không phải phản xạ của lão, mà là phản xạ của cơ thể lão đang sở hữu.
Giọng nói của cậu trai áo hồng như loài sâu độc có thể dễ dàng khơi gợi tình dục trong lòng lão, khiến máu lão sục sôi, tinh thần rối loạn, giống hệt nhập ma.
Nếu Ân Vô Vọng đang điều khiển cơ thể, gã sẽ chỉ cho rằng mình bị ảnh hưởng bởi huyễn cổ trùng nên mới không kiềm chế nổi dục vọng với Bạch Tiêu Tiêu.
Nhưng kẻ đang điều khiển cơ thể lại là Hoài Minh Tử, tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần, kẻ đã dành cả đời nghiên cứu yểm.
Lão quá quen với cảm giác ấy.
... Đây là cảm giác bị yểm thao túng. Đánh mất lý trí, đánh mất suy nghĩ; đánh mất bản thân, không cần hết thảy.
"Chà?" Hoài Minh Tử liếm môi, quay đầu, "Thú vị rồi đây."
Màu xanh ngắt của tròng mắt ăn khớp với màu đỏ au của dấu hiệu giữa ấn đường, tản ra thứ tà khí như ma quỷ.
Bạch Tiêu Tiêu đang ngạc nhiên trước giọng nói kỳ lạ của lão thì lão xoay người đối diện với cậu ta, làm cậu ta kinh hoàng mà thét lớn: "A a a a!" Nhan Nhạc Tâm bên cạnh lập tức ôm lấy cậu ta, "Bạch Tiêu Tiêu." Nhưng chờ đến khi Nhan Nhạc Tâm thấy cặp mắt xanh của Ân Vô Vọng, gã cũng co rúm mình, hai người cùng bàng hoàng đứng sững người tại chỗ.
Ma chủng!? Ân Vô Vọng là ma chủng?!
Hoài Minh Tử không hứng thú với Nhan Nhạc Tâm, nhưng lại hứng thú với Bạch Tiêu Tiêu. Lão rạch một đường giữa không trung, chớp mắt, một sức mạnh vô hình kéo Bạch Tiêu Tiêu đến trước mặt lão. Nhan Nhạc Tâm bị đánh ngã xuống đất, Bạch Tiêu Tiêu hét to, bị ép phải quỳ dưới chân Hoài Minh Tử. Mắt cậu ta đỏ bừng như mắt thỏ, nước mắt ầng ậc, toàn thân run lên, giọng thút tha thút thít: "Không, Ân Vô Vọng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy... Ân Vô Vọng..."
Hoài Minh Tử ngồi xổm xuống, bàn tay già cỗi nắm cằm Bạch Tiêu Tiêu và bắt cậu ta ngẩng đầu. Khí áp của kỳ hóa thần dày đặc và rộng lớn, chưa từng đối mặt trực diện với kẻ mạnh vậy bao giờ, Bạch Tiêu Tiêu sợ đến mức gần ngất lịm. Nhìn sâu vào cặp mắt xanh, tâm trí cậu ta trắng xóa, chỉ muốn hôn mê.
Hoài Minh Tử nói giọng hiền hòa: "Con ngoan, đừng sợ, trả lời ta vài câu hỏi trước đã."
Bạch Tiêu Tiêu không dám nghĩ bất cứ điều gì, chỉ biết cứng đơ không nhúc nhích.
Hoài Minh Tử hỏi: "Con sinh ra ở đâu?"
Bạch Tiêu Tiêu ngẩn người, đây là một câu hỏi ngoài dự đoán.
Cậu ta sinh ở đâu?
Bạch Tiêu Tiêu run rẩy: "Ta không biết."
Ký ức sớm nhất của cậu ta là khi ở phái Hồi Xuân. Yên Kiến Thủy là vị hôn phu của cậu ta, luôn đối tốt với cậu ta, người trong tông môn cũng chiều chuộng cậu ta. Nếu không có Yên Khanh, không có sự kiện ngày ấy, có lẽ cả đời cậu ta cũng không đặt chân đến châu Nam Trạch.
Hoài Minh Tử không bất ngờ, lão tiếp tục cười hỏi: "Vậy con biết tu vi của con bây giờ là kỳ đỉnh động hư không?"
Bạch Tiêu Tiêu ngơ ngác: "Cái... cái gì?"
Kỳ đỉnh động hư? Sao cậu ta lại có tu vi kỳ đỉnh động hư?!
Hoài Minh Tử nói: "Con từng thừa kế toàn bộ tu vi của một người. Lạ thật, ta chưa từng biết giới Tu chân có thể truyền thừa tu vi đấy."
Nếu tu vi là thứ có thể kế thừa, thì giới Tu chân cũng sẽ không đeo đuổi thứ gọi là thiên tài một cách cuồng nhiệt đến thế.
Thiên Xu và Hoành Bạch gặp Bạch Tiêu Tiêu, cũng chỉ cho rằng cậu ta được kế thừa công lực của Tử Tiêu.
Nhưng tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần như Hoài Minh Tử có thể nhận ra sự thật ngay trong chớp mắt. Không riêng gì công lực và công pháp, trong cơ thể Bạch Tiêu Tiêu còn có tu vi kỳ đỉnh động hư mà người thường phải mất hơn nghìn năm mới tu ra được.
Có điều đan điền của cậu ta hiện còn quá yếu, không chịu nổi thứ sức mạnh này.
Chờ đến khi bước vào cảnh giới tiên thiên, qua kỳ đại thừa, đan điền được thay máu, thì khả năng cậu ta sẽ bước thẳng lên nửa bước hóa thần. Nếu tin tức bị loan ra thì e rằng toàn bộ cửu trùng thiên đều chấn động.
Hoài Minh Tử bỗng bật cười u ám.
Hoài Minh Tử nói: "Con ngoan, kể ta nghe chuyện khi ấy."
Khí áp kỳ hóa thần lại nhấn chìm Bạch Tiêu Tiêu, làm cậu ta sợ hãi.
Nỗi sợ của kẻ trầm mình xuống biển sâu mênh mang trong cô độc. Cậu ta từng nếm trải nỗi sợ gần sát tử vong này, vào lúc quỳ trước thung lũng hoa đào, khi đối mặt với Tạ Ứng.
Hoài Minh Tử: "Con lấy được số tu vi này từ ai?"
Bạch Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt, nhìn một Ân Vô Vọng hoàn toàn xa lạ, cậu ta bật khóc: "Tử Tiêu... đúng, là Tử Tiêu."
"Ta cứu Tử Tiêu, nhưng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi để ta nghĩ kỹ... để ta nghĩ kỹ...."
"Ngươi cho ta hoa la lâm nhưng ta không dùng được, ta liền cho Tử Tiêu. Hoa la lâm nhiều gai, ta còn bị gai đâm chảy máu, gai hoa đâm vào tay đau lắm."
"Tử Tiêu ăn hoa la lâm mà không khỏe lại, lúc sắp chết, ông ấy đưa lệnh bài cho ta." Nói đến lệnh bài, ánh mắt Bạch Tiêu Tiêu lại xoẹt qua vẻ tức giận. Cậu ta ước mình có thể bôi xấu Yên Khanh một phen, nhưng rõ ràng "Ân Vô Vọng" không cho mình cơ hội ấy.
"Và rồi?"
Bạch Tiêu Tiêu hoàn hồn, nét mặt hoang mang: "Rồi ta nhận lệnh bài, rồi Tử Tiêu chết hẳn. Sau đó ông ấy..." Bạch Tiêu Tiêu nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại trở nên sợ hãi: "Đúng rồi! Sau khi chết, xác ông ấy lập tức bị nước hồ Tối làm cho rữa ra, có thứ gì đó màu đen, một con sâu màu đen, con sâu màu đen bò lên người ta!"
Bạch Tiêu Tiêu vẫn luôn không nhớ lại đoạn hồi ức ấy, cũng bởi hình ảnh cuối cùng là cơn ác mộng của cậu ta. Khi ấy trên tay có vết thương gây ra bởi gai hoa, cậu ta ghì chặt vết thương, nhưng máu chảy ra không ngớt. Quái vật đen gớm ghiếc nhào về phía cậu ta, bò lên người cậu ta, dường như muốn tìm một khe nứt để chui vào cơ thể cậu ta.
Bạch Tiêu Tiêu ngậm miệng, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tìm được lối vào khác, chúng ùa vào lỗ tai, hốc mắt, lỗ mũi cậu ta.
Kinh tởm.
Bạch Tiêu Tiêu vẫn phát run khi nhớ lại chuyện bấy giờ. Ngục Tối là cấm địa của phái Hồi Xuân, hồ nước có đám sâu quái vật cũng bình thường, nên cậu ta không nghi ngờ gì cả.
Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, cậu ta mới phát hiện- thứ màu đen không phải sâu! Cũng không đến từ hồ nước. Chúng chui ra từ cơ thể Tử Tiêu, từ tai mắt mũi của Tử Tiêu, rồi chảy vào cơ thể cậu ta.
"Đúng, thứ màu đen, thứ màu đen chảy vào người ta." Bạch Tiêu Tiêu ngồi thụp xuống đất, hoảng hốt, thốt lên lời này.
Nghe xong câu chuyện, Hoài Minh Tử nở nụ cười như nguyện.
"Quả là kỳ diệu." Hoài Minh Tử nói, "Quả là kỳ diệu ha ha ha ha ha."
Dứt lời lão phá lên cười khản đặc, cặp mắt xanh ngạo mạn và gian trá trở nên cuồng nhiệt giống phát điên khi nhìn Bạch Tiêu Tiêu.
Thì ra là thế, tu sĩ kỳ đỉnh động hư kia cũng là ma chủng. Yểm của gã đã bị thằng nhãi này hấp thu, để rồi cậu ta cũng theo đó kế thừa toàn bộ tu vi của gã.
"Đúng là đi vẹt gót giày tìm không thấy, ngồi chơi xơi nước lại đến tay. Con ngoan, con muốn nhận ta làm sư phụ không?"
Nếu cho thằng nhóc này cơ hội thì triển vọng của nó sẽ không tầm thường. Dĩ nhiên, thứ làm lão thấy hứng thú không phải tương lai của Bạch Tiêu Tiêu, mà là thể chất của cậu ta.
Thể chất có thể dung hợp yểm sống.
Thể chất có thể mê hoặc lòng người.
Bạch Tiêu Tiêu ngơ ngẩn nhìn lão, đầu óc trống không, tay siết áo, không nói lời nào.
Hoài Minh Tử nói: "Con nhận ta làm sư phụ, thì ta sẽ không giết con."
Hoài Minh Tử mỉm cười: "Thấy thế nào?"
Chẳng qua Bạch Tiêu Tiêu còn chưa kịp trả lời, đã có người cất tiếng cười khẽ khàng và trả lời thay cậu ta.
"Chẳng thế nào." Giọng nói phát ra là giọng thiếu niên, tốc độ khoan thai, cường độ nhẹ nhàng, âm điệu lại kéo dài đầy lười biếng.
Cõi lòng sung sướng điên cuồng vì gặp được Bạch Tiêu Tiêu của Hoài Minh Tử bị giọng nói kia dập tắt hoàn toàn.
Lão cứng đờ. Giờ khắc này, bất luận là bản thân lão hay là chủ nhân thân xác, thì đều đồng loạt chết sững.
Một chàng trai trẻ mặc áo trắng xanh chậm rãi bước ra ngoài bóng tối. Xiêm áo đặc trưng cho đệ tử tông Vong Tình, phong thái thướt tha, tóc mực da tuyết, cặp mắt đào hoa ngậm cười như hàm chứa sự tình tứ không tên.
Hoài Minh Tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngôn Khanh.
Hai loại cảm xúc cồn cào trong cơ thể.
Cảm xúc thứ nhất đến từ hận thù của lão.
Hận thù kinh niên đã trở thành phản ứng bản năng, chôn sâu trong xương tủy, gieo rắc nỗi ám ảnh cho lão về việc phải phanh thây kẻ này.
Lão ghét bị cãi lời, bị uy hiếp, ghét những biến số bản thân không thể kiểm soát.
Lão ghét thằng oắt con vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất dày ngồi ngang hàng với mình ở thành Thập Phương, ghét đến mức muốn đạp lòng tự trọng và sức sống tuổi trẻ của Ngôn Khanh xuống bùn lầy.
Cảm xúc thứ hai thuộc về Ân Vô Vọng.
Cảnh tượng quen thuộc đánh thức trí nhớ của chủ nhân thân xác. Nhớ lại buổi tối sáng trăng trong thung lũng phái Hồi Xuân, Yên Khanh một thân áo trắng, trầy trật chạy tới sau khi trộm hoa la lâm cho gã.
Chỉ si mê bề ngoài của gã nhưng Yên Khanh vẫn không tiếc xả thân mình. Cậu ta đưa hoa la lâm đến trước mặt gã, khẽ nói với giọng oán trách sau những thất bại trong việc nũng nịu cầu hoan: "Ân Vô Vọng, ta đã làm đến nước này vì ngươi mà ngươi vẫn không chịu nhìn ta lấy một lần? Ngươi thích thằng rẻ mạt Bạch Tiêu Tiêu đấy đến vậy à? Ân Vô Vọng, nhìn ta đi. Ngươi không đếm xỉa đến ta, thì ngươi có tin không, đêm nay ta sẽ giết chết thằng rẻ mạt Bạch Tiêu Tiêu đấy."
Với thân phận bấy giờ, tất cả cảm xúc gã có với Yên Khanh là khinh thị. Gã nhận hoa la lâm rồi liếc nhìn cậu ta với vẻ mất kiên nhẫn. Đợi cậu ta rời đi, gã lập tức chuyển nó cho Bạch Tiêu Tiêu.
Hiện giờ, sau năm tháng, hai cảnh tượng chồng lên nhau.
Tia ý thức nhạt màu chen lên một cách khó nhọc, gã nhìn cậu trai trẻ mới đến.
Hoa la lâm trăm năm nở một lần, dưới đóa hoa trắng muốt là gai nhọn chi chít.
Vầng trăng vằng vặc và Yên Khanh áo trắng của đêm xưa đi một vòng lại về đến hiện tại, như sự kết thúc của vận mệnh đầm đìa máu đỏ.