Ngôn Khanh bần thần, những ngón tay quắp lại đầy căng thẳng, đáy lòng run lên trước những câu nói về yểm của Tạ Thức Y. Nhưng rồi y lại ngẩn ra vì câu cuối cùng của hắn, Tạ Thức Y đang nói đến việc gì?
Có điều tình hình hiện tại không cho phép họ lún sâu vào vấn đề này.
Cách đấy không xa là Tần Trường Hi vừa ho khan dữ dội vừa gượng dậy từ mặt đất. Mắt gã hằn tia máu, nét mặt méo mó vì căm thù và sợ hãi, gã run giọng: "Hoài Minh Tử, giết chúng, phải giết chúng ngay hôm nay mà không tiếc giá nào."
Mỗi một bước đi của gã bây giờ đều như bước trên dao, cơn đau xộc lên kích động đầu óc gã.
Tuy nhiên Hoài Minh Tử ngày một điên cuồng. Chắc hẳn người bên châu Tử Kim đã ra lệnh cho lão, rất nhanh thôi, nơi này sẽ bị san bằng.
Không muốn bị vạ lây, Tần Trường Hi trừng mắt nhìn Tạ Thức Y và Ngôn Khanh với vẻ thù hằn rồi bò dậy, vịn tường và rời khỏi Tu La đạo.
Ngôn Khanh không kịp hỏi ý tứ của Tạ Thức Y mà chỉ nghiêm mặt nhìn Hoài Minh Tử.
Cặp mắt xanh lá của lão đang đấu tranh trong đau đớn, lão đang bị một sức mạnh vô hình điều khiển.
Khi tiếng cười thứ tư truyền khắp đại điện xương trắng, Hoài Minh Tử đột ngột thét lớn, ôm đầu và quỳ xuống đất. Mười ngón tay lão thọc xuyên vào mớ tóc, một bàn tay khô quắt, một bàn tay trai tráng, nom quả là quái dị.
Ánh đỏ phủ lên người Hoài Minh Tử, lão thở hổn hển qua đôi môi run rẩy, thù hằn ghim sâu vào mắt lão: "Họ Tần, họ Tần, họ Tần..."
Toàn bộ căm giận rỉ ra theo từng cụm từ lặp đi lặp lại ấy.
Cuối cùng lấy lão làm tâm, một trận pháp với những ký hiệu màu đỏ thẫm xuất hiện quanh chân lão. Linh lực ngũ hành bên người lão tan đi, luồng sáng nhức mắt cuồn cuộn trồi lên như muốn đâm xuyên bàn chân lão.
Trận Chích Hỏa Huyền Âm.
Trận Chích Hỏa Huyền Âm được khởi động sau khi trả giá bằng linh hồn của tu sĩ hóa thần.
Sắc mặt Ngôn Khanh chùng xuống: "Không thể để lão khởi động trận hoàn toàn."
Tạ Thức Y cũng hướng tầm mắt về phía lão.
Ngọn lửa đỏ rực lặng lẽ bùng lên tại trung tâm của đại điện xương trắng, và quấn quanh người Hoài Minh Tử như thể muốn nhen lửa thiêu đốt toàn bộ thế gian.
Ngọn lửa này từng lan đến thủy tạ Hồng Liên, để rồi quấy rầy y suốt trăm năm cả đêm lẫn ngày.
Tạ Thức Y khẽ đáp: "Ta biết."
Hắn cụp mắt, che khuất cảm xúc bồi hồi ban nãy. Vạt áo đỏ lướt trên nền lõng bõng nước đen, hắn cầm kiếm lặng yên tiến lên trước.
Một làn sương lam ngưng tụ quanh mũi kiếm.
Và rồi chỉ trong khoảnh khắc, làn sương tán rộng với khí thế hùng hồn làm mặt nước, vách tường, trời đất, đều lập tức đóng băng.
Nước mắt Bạch Tiêu Tiêu cũng đông cứng và trở thành giọt băng lấp lánh trên khuôn mặt.
Run rẩy, cậu ta ngẩng đầu nhìn.
Đại điện xương trắng tà ác và sừng sững trở thành một vùng hoang vu phủ băng tuyết chỉ trong chớp mắt.
Hoài Minh Tử đứng tại trung tâm, vị trí lão đứng là nơi duy nhất không bị ảnh hưởng bởi băng tuyết. Lửa từ đuôi tóc dấy lên và sém sang áo ngoài của lão. Đứng giữa ngọn lửa, Hoài Minh Tử thở dốc, đến bước này ánh mắt lão chỉ còn hận thù vì chết không cam lòng và sự khoái trá vì đã trả được thù.
"Ta sẽ chết sớm thôi..."Giọng lão khô nứt, "Nhưng nếu ta chết, Tạ Ứng, Ngôn Khanh, các ngươi cũng đừng mong sống được. Các ngươi phải chôn cùng cho ta!"
Cầm kiếm Bất Hối trong tay, Tạ Thức Y lại gần lão và nhẹ nhàng hỏi: "Kiếp trước ngươi giết hắn thế này sao?"
Trào phúng dạt dào con mắt, Hoài Minh Tử cười quái dị: "Làm sao, đau lòng à? Đau lòng càng tốt. Giờ lão phu cho ngươi cơ hội trải nghiệm nỗi đau hồn phi phách tán của hắn! Cho các ngươi được làm đôi uyên ương vong mạng!"
Tạ Thức Y không trả lời.
Ngay sau đó, nhanh như chớp, kiếm Bất Hối chém nát lửa đỏ giữa trời băng tuyết cùng với kiếm ý của thần linh thời thượng cổ và xuyên ngang lồng ngực Hoài Minh Tử.
Hoài Minh Tử rên lên đau đớn, tròng mắt xanh lục bị lửa tôi đến điên cuồng, máu ứa từ khóe môi mỉa mai của lão. Âm thanh lúng búng nhưng điền rồ phát ra trong miệng lão: "Vô dụng thôi Tạ Ứng, ngươi không cản được ta..."
Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Ngươi biết không Hoài Minh Tử, ta đã nghiên cứu trận Chích Hỏa Huyền Âm suốt một trăm năm."
Hoài Minh Tử ngẩng phắt đầu, ánh mắt không tin.
Qua mấy lần gặp gỡ ít ỏi với Tạ Ứng, ấn tượng của lão về đối phương là một kẻ lạnh lùng vô cảm, coi yêu hận tình thù trên thế gian là mây khói sẽ phôi pha. Đây là lần đầu tiên lão thấy sát ý ăn sâu từ xương tủy trong đôi mắt hắn.
Sau khi kiếm đâm sâu vào thân xác Hoài Minh Tử, Tạ Thức Y xoay khẽ cổ tay, kiếm Bất Hối liền tan thành muôn vàn vì tinh tú. Đoạn Tạ Thức Y chậm rãi cúi người, tóc đen và áo đỏ phần phật, màu xanh lam trầm ngụ sâu dưới đáy mắt hào hùng hơn cả băng tuyết xung quanh. Hắn cười nhẹ mà mắt lại không cười.
"Ta từng thử mười nghìn phương pháp phá trận, ngươi đoán ta có thành công không?"
Con ngươi lão co lại, "Không! Tạ Ứng! Ngươi định làm gì!"
Tạ Thức Y im lặng đứng ở lằn ranh giữa lửa đỏ và tuyết trắng, ánh xanh băng hội tụ trên đầu ngón tay hắn và kéo theo một tia đỏ máu đọng giữa không trung.
Một tu sĩ hóa thần như Hoài Minh Tử lập tức nhận ra đây là gì.
"Máu lưu ly?" Ánh mắt bàng hoàng, mặt mày tái mét, lão rống to: "Tạ Ứng ngươi điên rồi hả?!"
Kiếm ý kiếm Bất Hối uốn lượn hết lớp này đến lớp kia xung quanh người Tạ Thức Y. Bộ áo đỏ rực khiến cho khuôn mặt hắn trắng bệch màu tuyết, mà áo đỏ cũng che giấu vết máu chầm chậm rỉ ra từ vị trí trái tim. Gió thổi tay áo Tạ Thức Y lồng lộng như mây trắng vẫy vùng.
Ầm!
Trận Chích Hỏa Huyền Âm khởi động kéo theo tiếng nổ bùng của hỏa hoạn bên trong đại điện.
Cơn chấn động đến từ ánh lửa sáng quắc kia khiến tất cả mọi người hộc máu.
Ngọn lửa dữ dội hòa tan dòng sông băng đen kịt dưới chân Tạ Thức Y, rồi liếm lên vách tường, cột đá, xích sắt, tượng đồng, như một chiếc lưỡi khổng lồ.
Vạn vật hủy diệt giữa màn sương bụi. Ánh sáng rừng rực ấy rất quen thuộc với Ngôn Khanh, nó như lại đưa y trở về đứng ở đại điện thành Thập Phương vào một trăm năm trước. Để y lại nhìn xà nhà sụp đổ, nhìn cung điện ngả nghiêng, để một mình y- một bên đối chọi Ma thần, một bên bước vào chỗ chết mà định mệnh sắp sẵn.
Nhưng lần này khác.
"Tạ Thức Y..." Ngôn Khanh rủ rỉ.
Khoảnh khắc ngọn lửa điên cuồng gần thiêu rụi hết thảy, bỗng, một ánh lạnh vụt lên giữa lòng ngọn lửa cháy...
Thứ ánh sáng khác biệt này mang dáng điệu của tuyết trên đỉnh núi và của trăng lơ lửng giữa trời cao, như lưu ly, cũng lại như sương giá phủ Thần cung ngàn đời bất diệt.
Chiếu rực toàn bộ khoảng không gian nơi ấy.
Ầm! Hai luồng năng lượng khổng lồ va đập trong đại điện xương trắng chật hẹp.
Hoài Minh Tử tự hủy thần hồn nên đã cận kề cái chết. Lão nghiến răng, căm hận tràn ra từ tròng mắt. Một kẽ hở xuất hiện giữa ấn đường của lão và chậm rãi rỉ ra một chất lỏng đen sệt.
Yểm. Hoặc có thể nói rằng, đây chính là bản thể của Hoài Minh Tử.
Chất lỏng đen chảy qua lông mi, qua sống mũi, rồi là qua gò má. Màu xanh trong mắt Ân Vô Vọng nhạt dần đi theo yểm chảy ra. Màu xanh ngọc bích thuần túy chuyển thành màu xanh sậm, và chuyển tiếp đến khi hoàn toàn hóa màu đen ảm đạm.
Chất lỏng đen ngưng giữa không trung, cuối cùng biến dạng thành con rắn độc đang trườn. Cơ thể run lên bởi sự hận thù và ác ý cùng cực, con rắn phát ra thứ âm thanh xì xào rồi đột ngột tấn công Tạ Thức Y- kẻ dùng máu từ tim nhằm phá trận.
Ngôn Khanh lạnh mặt, hồn ti giữa những ngón tay lập tức hóa thành muôn vàn sợi ảo ảnh bổ nhào về phía "Hoài Minh Tử". Cùng lúc, Ngôn Khanh nhẹ giọng triệu hồi: "Bất Đắc Chí, ra ngoài."
*
Tại tuyến thời gian tương đồng, ở bên ngoài bí cảnh Đinh Lan.
"Đạo Vô Tình của Tạ Ứng đã vỡ. Một trăm năm không thể đủ cho hắn trở lại kỳ đỉnh, nên hôm nay hắn không thể là đối thủ của Hoài Minh Tử. Kế hoạch lần này không có sai sót, hắn chắc chắn sẽ chết."
Bên kia gương nước là một vị trưởng lão của nhà họ Tần. Lão nói bằng giọng điệu kích động và ánh mắt dã tâm:
"Sau khi hắn chết chúng ta sẽ lập tức phái người đến châu Nam Trạch. Đến lúc đấy mong Kính môn chủ giúp đỡ đề cử gia chủ của chúng ta cho vị trí Minh chủ Tiên minh kế tiếp. Sau đấy với sự bọc hậu của chúng ta, điện Tiêu Ngọc không những kiểm soát được cửa ra từ Ma vực đến Thượng Trùng Thiên, mà còn hoàn thiện được chùa Tứ Bách Bát Thập. Như vậy là mưu đồ trăm năm có thể hoàn thành rồi."
Đứng ở trung tâm điện Tuyền Cơ, Kính Như Ngọc chậm rãi mỉm cười với tay trưởng lão: "Tần trưởng lão này, suy tính như vậy có phải gấp gáp quá rồi không?"
Tần trưởng lão sửng sốt: "Ý Kính môn chủ là gì?"
Kính Như Ngọc đáp: "Điện Tiêu Ngọc chỉ đón người tài. Mấy đời nhà họ Tần đều chưa từng rời khỏi châu Tử Kim, nay lại dễ dàng nhúng tay vào chuyện ở châu Nam Trạch thì chỉ e sẽ làm kẻ dưới quyền không phục."
Tần trưởng lão căng thẳng nhìn người đàn bà đối diện và run giọng hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Kính Như Ngọc không trả lời lão trực tiếp và thong dong nói: "Hơn nữa, các ngươi chắc chắn không có sai sót gì à?"
Tần trưởng lão không cười nổi nữa.
Kính Như Ngọc nói: "Tạ Ứng và Hoài Minh Tử cùng lắm là rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương. Kế hoạch của các ngươi chưa đủ để giết được Tạ Ứng."
Bóng mây sắc trời ngoài điện Tuyền Cơ đậu trên khuôn mặt Kính Như Ngọc và soi rõ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi ả. Sự nguy hiểm của ả nhòa đi đôi chút khi cười.
"Ta có thể giúp các ngươi lần cuối, nhưng sợ rằng Thiếu chủ nhà các ngươi cũng không ra ngoài được."
Tần trưởng lão hoảng hốt: "Kính Như Ngọc ngươi muốn làm gì?!"
Kính Như Ngọc bỗng cười chế nhạo rồi xé toạc lớp mặt nạ giả dối vốn bày ra với trưởng lão đến từ châu Tử Kim: "Chi bằng ngươi thay ta hỏi Tần Tử Ngang xem rốt cuộc lão muốn làm gì. Đại hội Thanh Vân do môn Phù Hoa ta cử hành, bí cảnh Đinh Lan là quy tắc mới mà ta thêm. Rồi đến khi Tạ Ứng bỏ mạng bên trong, tông Vong Tình sẽ chất vấn ta, cửu đại tông sẽ hoài nghi ta!" Cặp mắt hạnh của ả hắt ra vẻ trào phúng, "Tần Tử Ngang coi ta là ả ngu à?"
Tần Tử Ngang là tên gia chủ nhà họ Tần hiện tại.
Tần trưởng lão hơi kiêng dè ả nhưng vẫn nén giận nói vẻ không cam lòng: "Kính môn chủ, muốn giết Tạ Ứng thì không thể không trả bất cứ giá nào được. Để tôi luyện Hoài Minh Tử suốt trăm năm, gia chủ chúng ta đã hao tổn vô vàn tâm huyết, trong khi ngươi thậm chí còn không đặt chân vào bí cảnh, chỉ đơn thuần là gánh chịu ít lời đồn! Rốt cuộc ai mới là kẻ trả giá đắt!"
Kính Như Ngọc nói: "Chỉ riêng những lời đồn ấy đã đủ khiến ta vô duyên với điện Tiêu Ngọc rồi."
Tần trưởng lão ngẩng phắt đầu và trợn trừng con mắt.
Kính Như Ngọc mỉm cười: "Hơn nữa chỉ cần ta muốn, thì ta thật sự có thể không phải trả bất cứ giá gì."
"Chắc hẳn Tần Tử Ngang đã dự đoán diễn biến này từ trước. Ngươi yên tâm, ngươi chuyển lại lời ta cho lão, lão tuyệt đối sẽ không bất ngờ. Trái lại là đám người các ngươi, sao ai cũng thích tự tiện suy diễn ý lão ta vậy chứ."
"Ngoài ra, trên lý thuyết thì việc hợp tác giữa môn Phù Hoa và nhà họ Tần sẽ tan thành mây khói ngay khi Tạ Ứng chết."
Ả và Tần Tử Ngang đều sẽ vui mừng.
Sau khi nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ "tan thành mây khói", Kính Như Ngọc vung tay áo, gương nước hoàn toàn nát vụn.
Ả xoay người, chiếc váy dài màu xanh nhạt lướt qua đại điện bóng loáng và đi về phía lối vào bí cảnh Đinh Lan.
Theo lệnh Phi Vũ truyền đi, tất cả mọi người đều đã tụ tập trước bí cảnh. Nơi đây hiện giờ không chỉ có trưởng lão cửu tông mà còn có cả các đệ tử tham gia đại hội Thanh Vân lần này.
Kính Như Ngọc thong dong bước đến, đám đông dạt sang hai bên nhường đường cho ả.
Thiên Xu và Hoành Bạch lúc này rất đỗi hoang mang, không riêng bọn họ, tất cả mọi người đều đứng nghệt ra vì ngọn đèn sen không ngừng tản khói đen treo ngay trước lối vào.
Đèn Sen Tinh Thiên (trời sao).
Đèn Sen Tinh Thiên – thần khí dò yểm cấp địa được cất giấu trong cấm địa của môn Phù Hoa.
"Môn chủ, thế này là sao?"
Trưởng lão Thương Thanh phụ trách đại hội Thanh Vân lần này tái mặt và run giọng lên tiếng.
Sáng nay, từ lúc Kính Như Ngọc truyền lệnh cho lão mang đèn Sen Tinh Thiên ra và mời tất cả tu sĩ trên dưới động hư tụ tập trước bí cảnh Đinh Lan, lão đã thấy lòng nặng trĩu.
Nay thấy sương khói mờ mịt trên ngọn đèn, chân tướng lộ rõ, lòng lão lại càng thêm chảy máu đầm đìa.
Sương khói dày đặc trên đèn sen chứng minh rằng có mùi của yểm.
Số cánh hoa biến đen càng nhiều, yểm càng mạnh mẽ. Vậy mà nay, cả đóa hoa sen đều nhuốm một màu đen.
Yểm trong bí cảnh Đinh Lan phải đạt đến kỳ động hư là ít nhất. Một ma chủng động hư lọt vào bí cảnh?! Sao có thể?
Kính Như Ngọc nghiêm túc nhìn lối vào bí cảnh.
"Kính môn chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy..." Trưởng lão Hoa Âu phái Thượng Dương chau mày lo lắng.
Kính Như Ngọc trầm giọng: "Có ma chủng bên trong bí cảnh."
Hoa Âu hoang mang: "Sao có thể... đệ tử bên trong chỉ mới đến nguyên anh, dù có ma chủng xuất hiện trong số họ thì cũng không thể nhuộm đen toàn bộ đèn sen như thế."
Kính Như Ngọc mím môi, sắc mặt chùng xuống. Rồi ả bỗng cúi đầu và hướng ánh mắt sắc bén về phía đệ tử cửu tông. Ánh nhìn lạnh băng của ả khiến ai nấy đều bối rối, họ quỳ xuống trước sức áp chế của kỳ hóa thần mà không nói được lời nào.
Kính Như Ngọc nghiến răng: "Muốn hỏi phải hỏi các ngươi dạy dỗ đệ tử trong môn thế nào!"
Hoa Âu sửng sốt: "Cái gì?"
Kính Như Ngọc nhắm mắt rồi lại mở mắt, mặt lạnh như sương: "Cách đây không lâu ta đã phát hiện có chuyện bất thường từ khi phái trưởng lão Phi Vũ đến điều tra chợ Nam. Tuy nhiên sau đấy Tiên minh nhúng tay vào, nên ta có cớ để cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Nào ngờ... nào ngờ người Ma vực thâm hiểm đến nhường này."
Hoa Âu trợn trừng hai mắt, các trưởng lão cửu tông còn lại cũng rất bàng hoàng: "Ma vực?"
Kính Như Ngọc nói: "Đúng. Có người Ma vực lẻn đến Thượng Trùng Thiên và trốn ra được sau khi bị nhà họ Tần truy bắt. Tần Tam công tử đến đây vì chính chuyện này."
"Trăm năm trước Tạ Ứng vào Ma vực, châm lửa đốt thành Thập Phương, tiêu diệt Hoài Minh Tử. Ma vực trở thành rắn mất đầu nên đã mưu đồ hồi sinh Hoài Minh Tử, đồng thời nhắm đến Thượng Trùng Thiên."
"Gần đây ta mới biết người Ma vực rao bán một loại đan dược có thể khiến người ta tăng tu vi trong thời gian ngắn ở chợ Nam." Kính Như Ngọc cười khẩy, "Nực cười."
"Đan dược này chính là yểm của Hoài Minh Tử, uống vào đồng nghĩa với việc trở thành vật chứa để hồi sinh lão!"
Mắt ả thoắt đỏ vẻ hối hận và quyết đoán: "Chỉ có những người xuất sắc trong số các tu sĩ đồng trang lứa mới có thể vào được vòng hai, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu kẻ trong số những tu sĩ xuất sắc ấy muốn đầu cơ trục lợi. Nói đi nói lại cũng có một phần trách nhiệm của ta vì đã không tra rõ từ đầu."
Tái mặt, Hoa Âu vội nói: "Độ Vi đâu rồi, hắn là Minh chủ Tiên minh, chuyện giết ma chủng chúng ta nên hỏi..."
Kính Như Ngọc ngước mắt: "Trưởng lão Hoa Âu, ngươi nghĩ vì sao ta phải tụ tập mọi người lại đây và phải lấy đèn Sen Tinh Tiên ra từ cấm địa?"
Hoa Âu sững sờ.
Kính Như Ngọc hất nhẹ cằm và nói giọng lạnh lùng: "Sau khi phát hiện tình huống bất thường, Độ Vi đã vào bí cảnh trước và giao cho ta canh giữ bên ngoài. Nhìn trạng thái hiện tại thì ta cho rằng chuyện xảy ra bên trong bí cảnh không mấy lạc quan."
"Trăm năm trước Độ Vi bị tổn thương nguyên khí khi xuống Ma vực, và vẫn đang trong quá trình hồi phục sau một trăm năm bế quan. Nay gặp Hoài Minh Tử, lành ít dữ nhiều. Mà lúc này Hoài Minh Tử còn chưa thoát khỏi bí cảnh Đinh Lan..." Kính Như Ngọc lẩm bẩm, "... Là nhờ Độ Vi đang kéo dài thời gian giúp chúng ta."
Trưởng lão Phù Thành của tông Lưu Quang kinh hãi, "Vậy chúng ta nên làm gì thưa Kính môn chủ?"
Tông Lưu Quang thân thiết với môn Phù Hoa nên ít nhiều lão cũng biết một phần sự thật, đồng thời hiểu rằng không thể tin lời Kính Như Ngọc vừa nói. Tuy nhiên đèn sen hóa đen là thật- Hoài Minh Tử, đây chính là ma chủng hóa thần! Để Hoài Minh Tử thoát ra thì sợ rằng dân chúng lầm than.
Kính Như Ngọc mím môi. Trong chiếc váy xanh lồng lộng, nét mặt ả dạt dào nỗi suy tư và do dự.
"Kính môn chủ!" Thiên Xu sốt sắng. Việc Độ Vi và Yên Khanh đều còn ở bên trong khiến lão bần thần và run rẩy: "Kính môn chủ, các đệ tử ở trong đều vô tội!"
Hướng tầm mắt lạnh lùng lên người Thiên Xu, Kính Như Ngọc trả lời: "Trưởng lão Thiên Xu, đệ tử trong bí cảnh Đinh Lan vô tội, nhưng chẳng phải muôn nghìn chúng sinh khắp Thượng Trùng Thiên còn vô tội hơn à? Ngay cả Tạ Ứng cũng không thể giải quyết ma chủng kia, thì ngươi nghĩ, ta vào có tác dụng gì không?"
Thiên Xu tái mặt, bờ môi run lên.
Kính Như Ngọc nói: "Vào sẽ chỉ là vào chôn chung. Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải ngăn chặn ma chủng bên trong ra ngoài."
"Hơn nữa tình thế quá nguy cấp," Kính Như Ngọc khoát tay, đèn sen lập tức đáp xuống tay ả. Ả dùng ngón tay trắng trẻo gảy lên cánh sen và nhẹ giọng nói: "Tâm đèn biến đen cũng là lúc ma chủng ra ngoài. Chúng ta không kịp truyền tin cho các tông chủ cửu tông, một giây chậm trễ có thể khiến hơn mười nghìn đệ tử trẻ tuổi ở đây phải chết trong tay ma đầu."
Ma chủng hóa thần có thể làm đất trời đảo lộn. Các tu sĩ tu vi cao có thể tự bảo vệ bản thân mình nhưng lại không bảo vệ được đệ tử mấy trăm phong của môn Phù Hoa, cũng như các đệ tử đến tham dự đại hội Thanh Vân đang quỳ dưới đất.
"Môn chủ định làm gì..."
Kính Như Ngọc hất hàm về phía đá Phục Hy chất đầy trước bí cảnh Đinh Lan. Lòng ả thầm giễu cợt, Tạ Ứng, ngươi đã bao giờ lường đến chuyện trận đá Phục Hy ngươi bố trí mà người ngoài không giải được này lại trở thành quan tài chôn chính mình không? Đoạn ả bình thản: "Việc đã đến nước này, chúng ta phải phá hủy bí cảnh Đinh Lan."
"Yểm là lời nguyền của Ma thần, cần có thần khí diệt. Ta không có thần khí... nhưng lửa trời Xích Linh của môn Phù Hoa ta thì có lẽ sẽ làm được."
Trưởng lão Thương Thanh ngẩng phắt đầu: "Lửa trời Xích Linh!?"
Kính Như Ngọc gật đầu, sắc mặt hờ hững: "Đúng."
Thấy ánh mắt hoảng sợ của Thiên Xu, ả an ủi: "Trưởng lão Thiên Xu yên tâm, lửa trời Xích Linh chỉ có tác dụng với yểm, Độ Vi hiện giờ đã tu đến hóa thần nên sẽ không bị ảnh hưởng."
Rồi ả cười tự giễu: "Xưa kia ta có thể đi ra khi mới nguyên anh, Độ Vi chắc chắn sẽ may mắn hơn ta."
Thiên Xu ngẩn người. Sương tỏa ra từ đèn sen ngày càng đậm đặc. Nhìn bộ dạng kinh hãi của đệ tử tông Vong Tình, nhất thời lão chỉ biết lắc đầu thở dài.
Kính Như Ngọc lại mỉm cười trấn an: "Hơn nữa nguyên tắc của Tiên minh là giết nhầm còn hơn bỏ sót kia mà? Ta tin rằng Độ Vi bên trong cũng sẽ đồng ý với cách làm của ta."
Nói đoạn con ngươi thẫm lại, ả nhìn bí cảnh Đinh Lan và quay lưng về phía mọi người, bờ môi đỏ mọng cong lên quái đản.
Lửa trời Xích Linh là thượng cổ huyền hỏa, nó không chỉ khắc chế yểm mà khắc chế cả người.
Không thể sử dụng pháp thuật, không thể sử dụng linh lực, để xem Tạ Ứng rời khỏi bí cảnh Đinh Lan như thế nào!?
Kỳ thực về lý thuyết, lửa trời Xích Linh không đủ để giết chết bất cứ một ai trong số Hoài Minh Tử hay Tạ Ứng.
Tuy nhiên chúng sẽ bị đẩy vào tình thế lưỡng bại câu thương, và rồi ngọn lửa này, sẽ thiêu rụi tất cả.