Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Trở Lại Trước Khi Chia Tay - Chương 17




Giọng nói ấy hết sức quen tai, nhưng lúc này tôi đã mệt nên không muốn chú ý điều gì, đóng cửa lại, chặn mọi thứ ngoài cửa. Nằm trên giường lớn, nhưng mà một chútbuồn ngủ cũng không có. Mới nửa đêm, thời gian trôi qua chậm như vậy, làm sao có thể nhịn đến trời sáng?

Hỗn loạn, tôi cảm thấy quá mệt, lại cảm thấy lạnh, cuộn thân thể trong chăn. Ngủ không sâu, càng không ngừng mơ, cảnh tượng trong mơ lộn xộn, người cùng vật dây dưa, A Hạo quỳ xuống cầu xin tôi, nói anh ta sai rồi, không nên phản bội tôi, Nha Đầu lập tức chỉ vào mũi A Hạo chửi, nói xấu A Hạo rất nhiều với tôi.

Ở trong mơ, tôi không ngừng khóc, cảm giác đau lòng hành hạ tôi.

Tôi bị tiếng ồn đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, sắc trời bên ngoài vẫn rất tối. Thì ra là thổi còi thức dậy, vậy bây giờ chừng sáu giờ rồi, tôi nhớ bọn họ thổi còi thức dậy lúc sáu giờ.

Mở cửa sổ, bên ngoài đang mưa, tí ta tí tách, nhìn không lớn, nhưng lại rất dày.

Nhà khách doanh trại ở phía tây, bình thường thao trường bọn họ tập bên cạnh chưa tới một trăm mét, mở cửa sổ ra nhìn xuống, vừa đúng có thể thấy cảnh bọn họ thao luyện.

Lúc này bọn họ tập họp ở thao trường, từng lớp từng lớp đội hình sát nhau, lấy một liên đội làm đơn vị, lấy tiểu đổi làm tiểu đơn vị, đang điểm số. Âm thanh vang dội xuyên qua mưa bụi truyền vào lỗ tai của tôi, có cảm giác lành lạnh.

Trong đoàn người có bóng người quen, một thân quân trang rằn ri để huấn luyện mặc trên người anh ta, phác họa vóc người hoàn mỹ tráng kiện của anh ta, vẻ mặt nghiêm túc kia rất khác anh ta bình thường.

Cả đại đội điểm số xong thì có một người dẫn đầu chạy chậm ra ngoài, sau đó đứng lại ở trước mặt anh ta, chào một cái, báo cáo tình hình, anh ta làm quân lễ lại. Sau đó cũng chạy chậm lên trước, chào doanh trưởng một cái, hô: "Báo cáo doanh trưởng, đại đội ba đã tập họp xong, xin chỉ thị." Giọng của anh ta không có bất kỳ trở ngại nào truyền vào lỗ tai tôi, đẩy ra một dòng thủy triều làm tôi choáng váng.

Tình cảnh này làm tôi nhớ lại lúc học quân sự (còn gọi là quân huấn) hồi đại học, giáo viên là một người sĩ quan bộ đội hải quân ở gần đó, giống như lão yêu nghiêm nghị và sâu thăm thẳm, vừa đúng ông ấy lại họ Nhiêm, chúng tôi bí mật gọi là Nghiêm lão yêu.

die ndanl equydo n <3 Mừng sinh nhật 13 của diễn đàn

Nữ sinh đều là được chiều chuộng nên không chịu được cực khổ, theo lý thuyết một đấng mày râu nhìn những nữ sinh này nên ít nhiều có chút lo lắng thương yêu, nhưng ngược lại ông ấy nghiêm hơn. Quân huấn vừa đưa ra, tất cả chúng tôi đều cởi bỏ một lớp da. Lúc ấy mọi người đề nghị đi quyến rũ Nghiêm lão yêu, làm cho ông ấy sợ, kết quả nhất trí chọn cách đó, tôi và Tiểu Ngư được chọn, Tiểu Ngư là mỹ nữ Giang Nam điển hình, khéo léo, thông minh, làn da trắng muốt, mà tôi tương đối cao lớn hơn cô ấy. Lúc ấy tôi rất sợ, không dám đi, nói với Nha Đầu: "Cậu đi đi, nhiệm vụ vinh quang giao cho cậu." Nha Đầu lại cười mắng tôi là tiểu quỷ nhát gan, cuối cùng vẫn tự đi. Chỉ là nhiệm vụ quyến rũ rất thất bại, Nghiêm lão yêu thật sự là một lão yêu quái, thế nhưng không động lòng chút nào với gái đẹp.

Sau đó tôi nói chuyện này với A Hạo, lúc đó câu thứ nhất anh ta hỏi là: "Em đi quyến rũ ông ta?" Tôi nói: "Không có, sau đó Nha Đầu thay em đi." Anh ta thở ra một hơi ở điện thoại bên, sau đó nói: "Quân huấn chính là phải nghiêm như vậy, lúc anh đi làm giáo viên cũng nghiêm hơn ông ấy ba phần." Tôi vừa nghe đã hung phấn, quấn lấy anh ta hỏi có nữ sinh giống chúng tôi quyến rũ anh ta hay không, anh ta cười, nói có. Sau đó lại hỏi anh ta, anh ta không nói.

Lại nhớ có một năm trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, tôi lại bị chọn thành tuyển thủ chạy cự li dài, muốn đi tìm thầy để thay đổi, nhưng cuối cùng không thành công. Khi đó vừa đúng lúc A Hạo nghỉ phép, anh ta chạy tới thành phố của tôi, mỗi sáng sớm chạy bộ với tôi, mỗi lần tôi mệt mỏi nằm trên mặt đất thở hổn hển, anh ở bên cạnh dịu dàng kéo tôi, để tôi nhất định phải kiên trì đến điểm cuối. Chạy cùng anh ta, cuối cùng đến lúc tranh tài tôi cũng có hạng, mặc dù là hạng ba, nhưng khi anh ta đưa khăn tay cho tôi ở đích, tôi hiểu rõ sớm muộn tôi cũng sẽ rơi vào tay người đàn ông dịu dàng này.

Ngoài cửa sổ, gió mang mưa bụi thổi tới, tạt vào người, hơi lạnh, tôi chịu không nổi nên hắt hơi một cái.

Lạnh lẽo làm tôi tỉnh táo, ánh mắt mê mang nhìn bóng dáng quen thuộc ở thao trường dưới lầu, còn có này âm thanh hô hào, không khỏi cảm thán một tiếng ở trong lòng: tại sao trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi đối với anh ta vẫn như cũ. . .

Thở dài, đóng cửa sổ, không muốn lại nhìn bóng dáng ra vẻ nghiêm trang, tôi bắt đầu sửa soạn đồ đạc.

Nơi này vốn là nơi có một kỷ niệm tốt đẹp lại thành nơi tạo ra vết thương lòng của tôi, ở lại nữa cũng phí công, không bằng sớm về quê nhà, vĩnh viễn không cần nghĩ đến anh ta.

Lúc tới, một mình, lúc đi vẫn một mình, cảm giác thê lương xót xa tràn đầy ngực của tôi.

Nhìn phòng một cái, trong lòng vô cùng phiền muộn, tôi kéo va li ra mở cửa.

Một hồi chóng mặt, thiếu chút nữa chân tôi đứng không vững, nghiêng người tựa vào cửa, miệng mở to thở gấp. Gỡ thẻ mở cửa từ chỗ ngắt nguồn điện, tôi mở cửa.

Sát vách cũng có người mở cửa, tiếng mở cửa trên hành lang yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội. Tôi không chú ý người khác, lặng lẽ đóng cửa, nhưng cảm giác chóng mặt càng dữ.

Tôi vịn tường vách tường đứng lại.

"Đồng Diệp?" Một giọng nói truyền vào lỗ tai của tôi, đồng thời có một đôi tay đỡ tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

Gương mặt quen thuộc với tất cả lo lắng và quan tâm, tôi không khỏi ngây dại: "Từ Lỗi?"

"Là tôi." Mặt của anh vẫn cương nghị như vậy, trên mặt không có nụ cười, chỉ có thâm trầm ảm đạm.

"Làm sao anh biết chỗ này?" Mặc dù biết hỏi vấn đề có chút ngốc, nhưng tôi vẫn hỏi.

Đây là doanh trại quân đội, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào, năm đó tôi lúc tôi đến doanh trại còn bị ngăn ở ngoài cửa, trái kiểm tra phải ghi danh, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của A Hạo mới để cho tôi vào. Tôi không tin người thân của anh cũng ở đây, hơn nữa cũng quá đúng dịp, không phải sao?

"Sao tôi không thể ở chỗ này?" Anh hỏi ngược lại.

Lúc này, tôi mới phát hiện trên người của anh có gì không đúng, không phải là bởi vì khuôn mặt căng thẳngkhông có nụ cười kia mà là trang phục trên người anh, lại là. . . quân trang! Không sai, tôi cũng không có bị hoa mắt, đúng là quân trang kiểu mới năm 2007, trên đó còn có thẻ bảng tên, rõ ràng viết hai chữ "Từ Lỗi", còn có cầu vai, nếu như mà tôi không có đoán sai thì chắc là Trung tá, đổi lại cách gọi ở chỗ chúng tôi là "hai gạch hai sao". Bởi vì là quân phục mùa hè không có tay cho nên cũng không thấy huy chương kinh nghiệm, nhưng quân phục mùa hè mặc trên người anh lại có vẻ. . . Anh tuấn! Mũ nồi (còn gọi là Berets) nghiêng nghiêng gắn trên cầu vai, không rõ cảm giác.

Nhưng sau khi quan sát, lòng tôi có nghi vấn không khống chế được phun ra ngoài, sao anh lại là quân nhân?

"Anh. . ." Trong lòng suy nghĩ, cũng muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhưng lại chóng mặt, chân tôi như nhũn ra, ngã sang bên cạnh.

"Đồng Diệp?"

Tôi chỉ mấp máy môi, muốn nói, nhưng khô khốc, đau đầu quá, thân thể rất nóng, trước khi mất đi ý thức bị người nào đó ôm vào ngực.

Thật là ấm áp, là A Hạo sao? Trước mắt trắng xóa, bên tai là này tiếng gọi lớn, nếu như có thể vĩnh viễn ngủ mất như vậy, không có phiền não thì tốt biết bao.

Tối đen, bao phủ toàn bộ thế giới!

Bốn phía rất ồn ào làm cho tôi không cách nào ngủ yên, muốn mở mắt lại cảm thấy mí mắt quá yếu, vẫn nên ngủ tiếp.

"Từ Nhan, người phụ nữ xấu xa, là cô hại Diệp!"

Là ai ? Sao giọng quen tai như vậy? Là A Hạo sao?

"Cô đừng nói nữa, nếu như Diệp có việc gì không hay xảy ra, tôi không tha cho cô!" Vẫn là giọng của A Hạo, anh ta đang quan tâm tôi sao?

Thật ồn ào, có thể yên tĩnh một chút hay không! Tôi muốn nói chuyện, nhưng lại không phát được âm thanh, mắt cũng mở không lên.

"Ttên khốn kiếp này!" Hình như nghe được giọng của Từ Lỗi, anh đang mắng người nào?

Bốp! Có tiếng đồ vật nặng bị vỡ.

"Tôi cho là anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng người tổn thương cô ấy nhất là anh! Anh thật đáng chết!"

"Anh là ai? Có quyền gì can thiệp chuyện của tôi và Diệp chứ?"

Tiếng ồn áo càng lúc càng lớn, đầu đau như nứt ở bên trong, tôi dùng sức mở mắt, có một lớp sương mù trước mặt. Lớp sương từ từ tản đi, lại thấy hai bóng dáng, chính xác mà nói là hai bóng dáng đang đánh nhau, người đàn ông cao lớn đang níu lấy vạt áo trước của một người khác, đây không phải là Từ Lỗi và A Hạo sao? Bọn họ đánh nhau từ lúc nào?

"Dừng tay!" Tôi muốn rống to, nhưng giọng phát ra lại nhỏ như muỗi kêu, kêu xong, tôi mệt mỏi thở không ngừng.

Nhưng hai người vẫn nghe được tiếng của tôi, Từ Lỗi phản ứng kịp trước, buông cổ áo A Hạo ra, xông về tôi, vui mừng nói: "Đồng Diệp, em đã tỉnh?"

"Tôi ở đâu? Tôi bị sao?" Giọng khàn khàn khó nghe.

Tại sao một chút hơi sức tôi cũng không có? Tại sao? Chung quanh trắng như tuyết, là bệnh viện sao?

"Đây là bệnh viên quân y, bác sĩ nói khí huyết em không thông, lại bị lạnh, thân thể rất tệ." Dường như Từ Lỗi đang giấu điều gì, ánh mắt né tránh đáng nghi.

A Hạo cũng chạy vội tới, dùng sức đẩy Từ Lỗi ngăn ở trước giường ra, quần áo bởi vì bị Từ Lỗi níu lấy nên có vẻ nhăn.

"Diệp, em dọa chết anh." Trong mắt hình như lóe lên ánh sáng.

Thấy A Hạo, lòng của tôi lại đau, ngực khó chịu như dời sông lấp biển.

"Diệp, em làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?" A Hạo muốn đỡ tôi, gấp gáp nói: "Anh đi gọi bác sĩ."

Tôi hất tay của anh ta ra, ép buộc mình lạnh lùng với anh ta: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Diệp. . ."

"Anh đi đi." Tôi dùng sức cắn môi, cổ họng muốn tằng hắng một tiếng, bị tôi ép xuống.

"Tiểu Hà, kéo anh ta đi!" Đột nhiên có một tiếng rống to, tôi ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt tức giận của Từ Lỗi, trán nổi gân xanh.

Một sĩ quan tới kéo A Hạo, lại bị anh ta dùng lực đẩy ra, anh ta nói: "Diệp, xin em tin tưởng anh. . . anh không có làm chuyện có lỗi với em, không có. . . Xin tin tưởng anh được không?"

"Đi!" Nói một hơi, tôi dùng sức ho khan.

"Diệp!" A Hạo muốn xông tới lại bị sĩ quan kéo.

Tôi nhìn anh ta, ngực lại bị ép, vọt tới cổ họng, có mùi tanh. Ho khan, ho ra một nhúm máu.

"Đồng Diệp, em làm sao vậy?" Từ Lỗi kêu lên, tay đè lên nút bên giường, một tiếng chuông chói tai vang lên, truyền khắp cả bệnh viện.

"Diệp, em đừng làm anh sợ." A Hạo dùng sức thoát khỏi kiềm chế của sĩ quan, xông lại ôm lấy tôi.

Ngực vẫn còn đang cuồn cuộn. Không nhịn được, tôi lại ho ra máu, phun trên trang phục của A Hạo.

"Hạo, tại sao anh phải gạt tôi?" Hô hấp càng ngày càng gấp, tôi nếm mùi máu tanh.

"Thật xin lỗi, Diệp, là lỗi của anh, là anh sai rồi, tha thứ cho anh, xin em tha thứ cho anh. . ." A Hạo càng không ngừng tự lẩm bẩm, nước mắt rơi lên mặt của tôi.

Khóc, anh ta lại khóc, nhưng tại sao tôi không vui? Nhìn anh ta vì tôi mà khóc, tôi không phải nên vui, nên thỏa mãn sao?

"Đồng Diệp, bác sĩ sẽ đến ngay lập tức, em đừng sợ." Từ Lỗi ở bên cạnh vươn tay ra, muốn ôm tôi, nhưng tay ngừng giữa không trung, cũng không có để xuống.

Nếu như có thể ngủ như vậy thật tốt. Tôi đột nhiên thoải mái, kéo mặt ra muốn cười, nhưng cứng đơ cơ mặt, bóng tôi lần nữa chụp vào tôi.

"Diệp, anh sai rồi, em đừng làm anh sợ, đừng làm anh sợ! Anh sai rồi, Diệp. . ."

Bên tai truyền tới giọng nói tê tâm liệt phế của A Hạo, nhưng tôi đã nghe không được nữa, lần nữa lọt vào bóng tối vô biên. . .