Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Trở Lại Trước Khi Chia Tay - Chương 23




Tôi với anh ngồi trên bang đá dưới bóng cây, bệnh nhân cùng bác sĩ đi qua đi lại đều tò mò nhìn chúng tôi một cái, tôi cảm thấy kỳ lạ, không biết vì nguyên nhân gì làm bọn họ nhìn chăm chú như vậy.

Gió đêm từ từ thổi xuống lá cây, thổi tung mái tóc của tôi. Trời chiều rất đẹp, nhuộm mây bốn phía đỏ au, ửng hồng hết sức mỹ lệ.

Đột nhiên anh đưa tay qua xoa đầu tôi, tôi sợ hết hồn, thân thể cứng đờ, không biết anh muốn làm gì.

"Là lá rơi trên đầu em." Anh mở tay ra, trên bàn tay có một phiến lá đỏ rực rơi xuống.

Không khí ngột ngạt tràn ra bốn phía.

Tôi ho nhẹ một tiếng, thuận miệng hỏi anh: "Anh Từ, anh chính là trưởng ban Từ ở quân khu xuống sao?" Bởi vì lúng túng cho nên tôi bắt đầu tìm đề tài hỏi anh.

Anh giật mình hỏi: "Làm sao em biết? Anh ta nói sao?"

"Ngày đó tôi gặp anh ngồi xe của Chính ủy đi vào, bọn họ nói người ở trên xuống, vừa đúng anh lại họ Từ, cho nên tôi liền suy đoán như vậy."

"Đúng, anh chính là người đó."

Câu trả lời của anh xác minh ý nghĩ của tôi, lại nhớ tới lúc ấy A Hạo nói chuyện cùng chính trị viên, tôi liền hỏi: "Anh xuống thật sự là vì điều tra. . ."

"Suỵt, chúng ta không nói chuyện này." Hắn hướng tôi trừng mắt nhìn.

Tôi lại nhớ lúc ấy anh nói cơ mật quân sự, chuyện quân nhân đều thần bí như nhau, có một số việc rõ ràng rất đơn giản nhưng bọn họ cũng phải giữ bí mật. Cười cười, tôi lại hỏi: " Sao anh Từ lại muốn làm quân nhân?"

"Vì người nào đó." Lúc nói lời này, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"Người đó thật hạnh phúc, có thể làm người ưu tú như anh Từ từ bỏ giấc mơ của mình vì cô ấy." Tôi cảm thán từ trong lòng.

Tôi nhớ Nha Đầu từng nói anh trai cô ấy cảm thấy hứng thú với buôn bán, nhưng kết quả lại lựa chọn trường quân đội, đây là chuyện mà nhà họ Từ không hiểu nhất, hôm nay đáp án lại hiện lên trước mặt của tôi, nếu tôi là người kia thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.

"Em cũng rất hạnh phúc." Anh cười nhẹ nói.

Tôi? Trước kia tôi cũng cho rằng tôi là người con gái hạnh phúc nhất trên đời, nhưng sau khi trải qua chuyện này, tôi lại cảm thấy trời quên mất tôi.

"Đồng Diệp, tuổi thanh xuân rất ngắn ngủi, giống như mặt trời, chớp mắt là gần tới hoàng hôn rồi, vì vậy nên quên thì quên, bắt đầu lần nữa mới là quan trọng nhất."

Tôi hiểu rõ anh muốn nói gì nên đổi chủ đề: "Anh Từ, có thể nói một chút chuyện cũ của anh không?" Thật ra thì tôi thật sự rất hiếu kỳ, một người đàn ông chất lương như vậy phải có rất nhiều chuyện xưa chứ?

"Anh?" Từ Lỗi trầm mặc, thật lâu mới nói: "Anh là người đàn ông thô kệch thì có chuyện cũ gì chứ?" Hình như đang thở dài.

Dừng một chút, lúc tôi cho là anh sẽ không nói, thế nhưng anh lại chậm rãi nói: "Anh đã từng có yêu một cô gái, cô ấy rất đẹp cũng rất lương thiện, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là tiệc sinh nhật em gái anh, bóng dáng cô ấy điềm tĩnh mà xinh đẹp in sâu trong lòng anh. Đàn ông đều thích đẹp, dĩ nhiên anh cũng không tránh được điều tầm thường đó, cho nên anh bắt đầu theo đuổi cô ấy, nhưng khi đó cô ấy đã có bạn trai, lúc nghe tin này, trong lòng anh bị đả kích rất lớn. . ."

"Vậy sau đó anh có theo đuổi được cô ấy không?" Tôi bị chuyện của anh hấp dẫn.

"Vì vậy anh bắt đầu điều tra bọn họ, điều tra người đàn ông đó, nếu như bọn họ thật sự yêu nhau, rất xứng đôi, tôi sẽ chúc phúc bọn họ, nhưng. . . Sự thật bày ra trước mặt, lúc anh nhìn thấy báo cáo điều tra, anh đột nhiên quyết định anh nhất định phải giành lại cô ấy từ tay anh ta, dù là không từ thủ đoạn nào cũng phải giành được cô ấy. Lúc anh sử dụng một chút thủ đoạn thì cuối cùng cũng nhét cô ấy vào trong lòng anh, anh cũng thấy được hận thù trong mắt cô ấy, hận đến trong lòng anhkhông ngừng run lên. Cô ấy nói với anh: ‘Tôi có thể gả cho anh, nhưng anh vĩnh viễn cũng không thể lấy được lòng của tôi.’ Nghe tới câu nói đó, anh hiểu anh thua rồi."

"Anh Từ, cuối cùng anh đã làm gì khiến cô ấy đau lòng mà hận anh đến vậy?"

"Anh lợi dụng quan hệ dồn ép bạn trai cô ấy và cô ấy, làm anh ta không có năng lực bảo vệ được cô ấy." Sau khi nói đến đây, Từ Lỗi khổ sở siết chặt quả đấm.

"Yêu một người cũng không sai, chỉ là tham muốn giữ lấy của anh tương đối mạnh mà thôi." Tôi thong thả nói, trong lòng nghĩ: nếu như mà tôi năng lực đó, tôi có làm như vậy?

Từ Lỗi mở cặp mắt khổ sở nhìn về tôi hỏi: "Đồng Diệp, nếu như em là cô gái kia, em sẽ hận anh không?"

Tôi không hiểu tại sao anh hỏi vậy nhưng vẫn trả lời anh: "Có lẽ sẽ hận, bởi vì khi mình bị ép rời khỏi người trong lòng thì tức giận đó không cách nào áp chế được."

"Cô ấy vẫn cho rằng là anh tách cô ấy với người yêu ra, cho nên vẫn luôn hận anh, chỉ là cô ấy không biết. . ." Từ Lỗi đang dùng sức hít thở sâu: "Nếu như giữa bọn họ không có khẽ hở để chui, tôi có thể tách bọn họ như thế nào? Anh vẫn không nói cho cô ấy biết sự thật, thật ra thì bạn trai cô ấy lừa cô ấy, anh thì không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc người mình yêu bị lừa gạt như thế, cho nên anh mới không tiếc tất cả giành cô ấy trở lại."

"Giữa bọn họ có lừa dối? Cô ấy vẫn không biết sao?" Tôi nghĩ tới A Hạo, nếu như mà tôi không biết việc làm của A Hạo, có lẽ tôi cũng sẽ không rời khỏi anh ra.

Từ Lỗi lắc đầu: "Thật ra thì bạn trai cô ấy đã sớm phản bội cô ấy, chỉ là cô ấy không biết, mà tôi vừa đúng lợi dụng cơ hội này, nghĩ biện pháp lấy được cô ấy mà thôi. Nhưng mà anh lại không nghĩ cô ấy hận anh sâu như thế, cô ấy chết ở trước mặt của anh, trước khi chết còn tố cáo nỗi hận với anh, tiếng cô ấy ôm hận vẫn vang vọng trong lòng anh, anh vẫn muốn đền bù, nhưng. . . " Anh khổ sở nói không được nữa.

Lòng của tôi cũng thắt lại, cảm thấy tiếc hận cho chuyện cũ của anh, một người đàn ông thâm tình lại bị người con gái mình yêu sâu đậm hận, trong lòng sẽ có rất nhiều khổ sở.

"Biết không, nếu như người đàn ông đó không dối trá lừa gạt cô ấy thì anh thật sựsẽ chúc phúc bọn họ, bởi vì yêu, cho nên hi vọng cô ấy hạnh phúc, nhưng sự thật rất tàn khốc xuất hiện trước mặt của anh thì anh biết anh không thể để mặc cho cô ấy khổ sở sau này, cho nên. . . " Anh mở to đôi mắt đau buồn, tựa như đang cố nén thống khổ trong lòng.

"Thật xin lỗi, anh Từ, tôi không nên gợi lại chuyện đau lòng của anh."

Thế nhưng anh lại lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, trầm mặc thật lâu rồi nói: "Không có việc gì, chuyện này để ở lòng của anh rất nhiều năm, vẫn không có cơ hội nói ra ngoài, bây giờ nói ra rồi thì trong lòng anh cũng dễ chịu hơn nhiều." Nhìn tôi, anh còn nói: "Đồng Diệp, em nói xem, anh thật sự làm sai sao?"

"Anh Từ, anh không có sai, chỉ là anh quá yêu cô gái đó, hơn nữa tôi không cảm thấy anh giành lại cô ấy là có lỗi gì, vốn chính là bạn trai cô ấy phụ cô ấy."

Đúng, kéo người mình yêu từ trong hố lửa ra cũng không sai, cô gái đó hận anh là không có đạo lý.

Khi vết thương trong lòng bị xé toạt ra đau đớn như thế nào, tôi nếm qua rồi, cho nên tôi càng hiểu cảm nhận của Từ Lỗi hơn. Lúc trở lại phòng bệnh thì tôi vẫn tự hỏi vấn đề này, cho tới khi Nha Đầu đi vào thì tôi cũng không có phát hiện được. Lúc cởi áo xuống thì tôi mới phát hiện áo Từ Lỗikhoác trên người, quên trả lại cho anh rồi.

"Sao trở về nhanh vậy? Không trò chuyện với anh mình nhiều một lát." Nha Đầu liếc tôi một cái, cầm dao để gọt trái cây.

"Không có chuyện gì nói, ngược lại gợi lên chuyện đau lòng." Tôi tự thở dài.

Nha Đầu gọt được nữa trái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, thần bí chớp mắt mấy cái: "Nói một chút xem, cậu và anh mình nói chuyện gì?"

"Nha Đầu, vẻ mặt cậu là gì?" Trên mặt cô ấy là nụ cười xấu xa, làm cả người tôi nổi hết da gà.

"Không có, mình chỉ tò mò mà thôi, hai người nói chuyện gì?"

Tôi liếc cô ấy một cái: "Tại sao mình có cảm giác cậu hung phấn hơn vậy?"

"Mình có hung phấn gì đâu, mình là vì cậu, hi vọng cậu sớm thoát khỏi ám ảnh thất tình." Nha Đầu nói chuyện đương nhiên.

Tôi cũng không cảm thấy chuyện này có gì hào hứng. Nha Đầu vẫn còn đang ríu ra ríu rít nói chuyện, tôi lại lấy áo khoác trên người xuống, xếp thật chỉnh tề.

"À, đây không phải là quân trang của anh mình sao?" Nha Đầu gọt xong trái cây, đưa cho tôi, lại đúng dịp thấy tôi xếp áo.

Tôi lúng túng nói: "Lúc ấy hơi lạnh, anh cậu cởi áo khoác cho mình, quên trả lại cho anh ấy rồi, cậu giúp mình đưa lại. . ."

"Phải trả thì cậu trả, tôi không có thời gian rảnh rỗi." Nha Đầu không đợi tôi nói hết câu liền chặn câu phía sau của tôi.

Tôi đang muốn nói gì thì đột nhiên điện thoại Nha Đầu lại vang lên rồi, cô ấy để dao gọt trái cây đi nhận điện thoại.

Bên đầu điện thoại kia không biết nói gì, Nha Đầu nói: "Được, em nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Cúp điện thoại, đột nhiên cô ấy cười lên rồi, tôi không giải thích được, hỏi: "Sao thế? Chuyện gì làm cậu cười như hoa si vậy?"

"Đồng Diệp, anh mình mới vừa gọi điện thoại tới, nói buổi tối mời chúng ta ăn cơm."

"Mình không đi, cậu đi đi." Tôi không quá để chuyện này trong lòng, thuận miệng từ chối cô ấy.

Nha Đầu kéo tay của tôi, rất kiên định nói: "Đồng Diệp, tối nay cậu phải có mặt, không đi thì mình cũng sẽ kéo cậu đi."

"Mình không muốn đi, cậu đừng ép mình." Tôi giận tái mặt.

Nha Đầu tức giận nên không ngừng đi qua lại, cuối cùng nói: "Cậu cầm áo của người ta, không có ý định trả sao? Đi đi, đi đi, trả lại áo nữa, được không?"

Nhìn áo khoác trên giường, tôi thở dài một tiếng, gật đầu một cái.

Địa điểm ăn cơm là khách sạn hạng sang duy nhất ở vùng ngoại ô, Từ Lỗi không để tài xế tới đón mà tự mình lái xe tới đón, nhìn chiếc Audi, tôi không khỏi nghĩ tới chiếc xe của Chính ủy lúc vừa tới bộ đội, chắc là nó?

Từ Lỗi dừng xe ở lầu dưới khu nội trú, khi chúng tôi đi ra, anh đang dựa vào bên cạnh cửa xe hút thuốc, gương mặt ẩn hiện trong sương khói, có cảm giác thần bí.

Vừa thấy chúng tôi xuống, anh bóp tắt tàn thuốc, mở cửa xe ngồi kế bên tài xế, nói: "Mời lên xe."

Tôi nhìn anh một cái, lui về chỗ ngồi phía sau, nói: "Tôi ngồi phía sau được rồi."

Nhưng Nha Đầu lại nhanh hơn tôi một bước, mở chỗ ngồi phía sau, bá đạo chiếm tất cả chỗ ngồi phía sau, nằm dài trên ghế, không để cho tôi có cơ hội ngồi vào.

"Đây là của mình, cậu đừng có giành với mình." Nha Đầu tuyên bố quyền sở hữu của cô ấy.

"Lên đây đi." Từ Lỗi cười.

Không có cách nào, tôi chỉ phải ngồi vào ghế lái phụ.

"Anh Từ, áo của anh." Tôi lấy áo quân trang từ trong túi xách, đưa cho anh.

Từ Lỗi mặc áo, nói tiếp: "Thắt dây an toàn vào."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người sang giúp tôi thắt dây an toàn. Hơi thở đàn ông phớt qua mặt tôi, có mùi vị say lòng người, tay của anh phủ lên eo tôi, không biết anh cố ý hay vô tình, thân thể tôi cứng đờ, không dám lộn xộn.

"Được rồi." Anh cười yếu ớt ngồi thẳng người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không chú ý phản ứng nín cười của Nha Đầu trong kính, tôi lườm cô ấy một cái.

"Cậu cười gì?"

Nha Đầu cố ý hỏi: "Sao vậy? Cậu nói gì?"

"Nha Đầu!" Tôi nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng.

Nha Đầu cười lớn tiếng hơn: "Mình không nghe gì hết, cũng không trông thấy, các người tiếp tục, xin tiếp tục, xin xem tôi là người tàng hình."

Tôi bị cô ấy cười đến đỏ mặt, Từ Lỗi quay đầu lại nói: "Tiểu Nhan, im miệng của em lại, nghe tiếng cười của em nữa là anh ném em xuống."

Quả nhiên Nha Đầu im miệng không cười, tôi thấy cô ấy ngồi thẳng người, móc tai nghe nhét vào tai, nghe MP3, nhắm mắt lại, để mọi chuyện ngoài tai.

Từ Lỗi mở máy phát nhạc.

Bài hát rất êm tai, một bài bài hát cũ đúng chất, tên là "Tiếng sóng vẫn như cũ", nhịp điệu tuyệt vời phiêu đãng ở trong xe nho nhỏ, hóa giải phần nào lúng túng.

Tôi và Từ Lỗi cũng không có ai nói chuyện, anh chuyên chú lái xe, có câu nói người đàn ông lái xe đẹp trai nhất, lúc này gò má của anh rõ ràng giống như tượng đá, khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Anh lái rất nhanh, mười phút đã đến khách sạn, dừng xe xong, anh vì tôi xuống xe mở cửa ra.

Đây là một khách sạn rất xa hoa, cửa thủy tinh tự động, phòng ốc xây dựng theo phong cách Châu Âu, cửa có bảo vện còn có nhân viên lễ tân. Bốn chữ “khách sạn Thiên An” trên bảng lóe lên, chuyển động sáng theo đèn nê ông.

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, chúng tôi tiến vào phòng đặt trước, đầu tiên là Từ Lỗi hỏi tôi cần gì, tôi nói sao cũng được, anh liền bắt đầu gọi thức ăn, chỉ là kỳ lạ, anh gọi món ăn đều là món bình thường tôi thích ăn.

"Anh, anh thiên vị, tại sao không gọi món em thích ăn chứ?" Nha Đầu kêu la.

"Muốn ăn, tự mình gọi." Từ Lỗi ném thực đơn cho Nha Đầu.

Nha Đầu chép miệng, tùy ý gọi vài món ăn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

"Xin hỏi cần uống chút gì không?" Nhân viên phục vụ hỏi.

Từ Lỗi nhẹ giọng hỏi tôi: "Muốn uống ít rượu đỏ không? Cái đó có thể làm đẹp, uống ít mới có lợi cho da."

"Tôi không muốn rượu đỏ, tôi muốn uống nước." Nha Đầu lại kêu gào.

Từ Lỗi nói: "Anh không có hỏi em."

Nhìn dáng vẻ anh em bọn họ cãi nhau thì tôi không kiềm được nụ cười, vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt đen như mực của Từ Lỗi lóe sáng.

Món ăn đưa lên tới rất nhanh, bày đầy bàn, chỉ có ba người chúng tôi mà ăn nhiều đồ ăn như vậy sao ăn hết? Ánh mắt nghi ngờ của tôi quét về phía Từ Lỗi.

"Đồng Diệp, anh biết em sợ mùi cá tanh nên toàn bộ dùng hải sản. Thịt bò bít tết là món ăn độc quyền của khách sạn này, nhưng anh biết em nghe mùi thịt bò sẽ ói nên từ bỏ, em thấy như thế nào?"

Anh nói những món tôi thích ăn, những món tôi không thể ăn như lòng bàn tay, quả thật làm cho tôi trợn mắt hốc mồm, làm sao anh biết? Tôi nhìn Nha Đầu bên cạnh nở nụ cười ngây ngô, chẳng lẽ là Nha Đầu nói? Nghĩ tới đây nên không quá để ý, chỉ là bởi vì anh săn sóc mà hơi cảm động, nhiều hơn chính là kinh ngạc cùng nghi ngờ.

Bình thường tôi chỉ uống chút rượu nhưng mà hôm nay không biết vì sao tôi muốn uống rượu. Rượu đúng là tốt, nó có thể khiến người ta quên mất ưu sầu. Mấy ngày nay uất ức cùng đau lòng làm tôi có kích động mượn rượu giải sầu.

Lúc này, Nha Đầu không có ở đây, cô ấy mượn cớ đi vệ sinh, nói lập tức trở về nhưng “lập tức” qua rất lâu, vẫn chưa trở về. Nhưng tôi đã không thèm để ý, mấy ngày liên tiếp đau khổ, mượn rượu phát tán ra ngoài.

"Đồng Diệp, đừng uống rồi, mặc dù đồ cồn trong rượu đỏ không cao, nhưng tác dụng chậm, uống nhiều sẽ tổn hại sức khoẻ." Có người đoạt lấy ly rượu của tôi.

Tôi mở mắt say lờ đờ mông lung nhìn về người đoạt ly rượu của tôi, lúc này đầu của tôi đã nặng như cục tạ nên đã sớm tối tăm rồi. Bóng người kia chồng chất lên nhau, tôi dùng sức lấy lại bình tĩnh, bóng người mơ hồ lại trở thành A Hạo. A Hạo? Tôi giật mình đổ ly rượu, rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã phun ra ngoài, làm ướt gương mặt mơ hồ đối diện.

"Sao thế? Sặc sao?" A Hạo không hề lau đi rượu trên mặt mà là quan tâm đỡ tôi.

"Anh còn tới làm gì? Không phải tôi không cho anh tới tìm tôi sao?" Tôi đẩy tay anh ra, nhưng bởi vì hai chân nhũn ra mà đứng không yên, cứ như vậy té xuống.

Đột nhiên, một cánh tay duỗi đến, ôm tôi vào vòm ngực ấm áp, gương mặt đó cũng là A Hạo.

"Tại sao còn muốn tới tìm tôi?" Tôi kêu gào.

"Đồng Diệp. . . " Âm thanh sốt ruột và lo lắng, tựa như xa rồi lại gần trong gang tấc.

"A Hạo, tôi hận anh!" Tôi dùng sức đánh vào ngực của anh: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?" Bởi vì rượu mời, tôi khóc lên cho tất cả những khổ sở của tôi.

"Đồng Diệp, em mở mắt nhìn rõ đi, anh là ai."

"Hạo. . . . . ." Tôi dùng sức cắn bờ vai của anh, anh bị đau nên rên rỉ một tiếng.

Đôi tay kia dùng sức xoay mặt của tôi, để cho tôi nhìn thẳng anh, sau đó giọng nói như từ giữa kẽ răng nặn ra: "Đồng Diệp, em nhìn cho rõ, bây giờ hôn em là ai! Là anh, Từ Lỗi!" Vừa dứt lời, đôi môi ấm áp liền đổ ập xuống, hung hăng trên đôi môi ướt át lạnh như băng.

Tôi trợn to hai mắt, trong một giây đó, hình như tỉnh táo.