Hùng sợ hãi, mặt hắn xanh lét, hắn ta nào có nghĩ được chuyện sâu xa như thế.
- Còn không mau kêu người ta dừng lại mau. - Bà Hạnh giục.
Hùng lúc này hoảng sợ thật rồi. Hắn ta run rẫy không cầm nổi điện thoại nữa. Hắn gọi vào dãy số của tên cầm đầu. Chưa đầy ba giây sau liền có người bắt máy.
Sau khi biết được Chi vẫn chưa xảy ra chuyện hắn ta mới thở phào một hơi. Hắn lệnh tên cầm đầu không được làm gì Chi, chỉ cần bỏ cô ở lại đó một mình một lúc sau đó thả cô ra ngoài để hù dọa một chút là được.
Nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn, cảnh sát đến nhanh hơn dự tính của hắn, tên cầm đầu cùng đàn em đều bị cảnh sát tóm gọn, thế là bọn chúng khai ra hắn ta. Bà Hạnh cũng hết cách mà mò đến đây xin xỏ.
…
- Chuyện là như thế.
Chi nghe xong không bất ngờ mấy, chỉ có điều vở kịch này đang thiếu một nhân vật lớn thì phải. Chi nâng lên cánh môi, cô cầm lấy điện thoại trên bàn gọi ngay vào số của Ngọc.
- Xuống phòng khách đi.
Ngọc cũng không hiểu chuyện gì, cô ta định hỏi thêm thì đã bị Chi ngắt máy. Đang đà bức bối cô ta cáu gắt chọi điện thoại văng vào góc tường. Vài giây sau đó, cô ta điều chỉnh lại trạng thái rồi mới đi xuống nhà.
Hoàng cũng không nói gì mà đi theo sau, không biết trong lòng hắn ta nghĩ gì mà từ lúc mang trà lên đây vẫn luôn im lặng như thế, một lời cũng không nói.
Ngọc xuống phòng khách thì bắt gặp bà Hạnh ngồi ở đấy, tình hình nhìn có vẻ khá căng thẳng.
- Có chuyện gì sao? - Ngọc chậm rãi ngồi xuống ghế, cô ta thoải mái tựa người ra sau. Bây giờ cô ta không giả vờ làm chi nữa. Nói chuyện cũng không kính trên nhường dưới chút nào.
- Bác hai nói em muốn xui anh Hùng hại chị à? - Chi vô cùng điềm tĩnh.
- Tôi không có. - Ngọc cà lơ phất phơ, cảm giác như cô ta không có thời gian để nói chuyện vậy, thái độ ra mặt.
Bà Hạnh tức giận lườm Ngọc một cái sắc lẹm.
- Mày không có à? Có tin tao giã nát mặt mày không con đ*.
- Bà là cái thá gì thế? - Ngọc khinh bỉ liếc xéo bà Hạnh làm bà ta tức điên. - Con trai bà ngu ngốc thì đừng có đổ tội lỗi lên đầu người khác chứ.
- Mày… - Bà Hạnh tức tối nhào đến vả liên tiếp cho Ngọc hai phát đau điếng làm cô ta hét lên the thé. Cái tát liên hoàn đến bất ngờ quá làm ai cũng trở tay không kịp.
Thế là hai người phụ nữ lao vào đấm nhau. Hoàng muốn ngăn cản nhưng nào có dễ thế. Bọn họ như thú hoang mà vồ lấy nhau cấu xé.
Chi nhoẻn miệng, phải… thứ cô muốn chính là như thế, nhìn bọn họ như hai con khỉ nhảy múa khiến cô thật vui vẻ. Nhất là nhìn bản mặt sưng đỏ của Ngọc làm cô thật hả hê.
Mắt thấy bọn họ đánh nhau một lúc càng hăng, Chi có chút suy nghĩ, dù sao cô ta cũng đang mang thai, đứa bé vô tội, bị đánh như thế là đủ rồi. Nếu cô còn không ngăn cản nhỡ có án mạng trong nhà cũng không hay.
- Đủ rồi.
Cuối cùng bà Hạnh cũng chịu dừng tay, nhìn người nào người nấy đầu bù tóc rối ôi thôi nhếch nhác không chịu nổi.
- Bác hai. - Chi cũng không muốn dài dòng thêm làm gì nữa. Lại nói:
- Cháu có thể tha cho anh Hùng nhưng sau này mong hai nhà chúng ta đừng dính dáng tới nhau nữa.
Bà Hạnh nghe Chi không kiên nể như thế thì mím chặt môi. Bà ta im lặng.
- Cháu nghĩ ba cháu cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của một người chú. Bác hai hiểu ý cháu mà đúng không ạ?
- Được, chỉ cần con bỏ qua cho Hùng con muốn gì bác đều sẽ đồng ý cả.
- Vậy được. - Chi mỉm cười hài lòng, đây cũng là lần đầu tiên cô có thể dành cho bà Hạnh chút tôn trọng cuối cùng. Cô cũng không làm khó bà ta làm gì chỉ là cái gì nên kết thúc thì nên sớm kết thúc.
Bà Hạnh đứng dậy cũng không còn chuyện gì nữa, bà ta định rời đi thì bị Chi gọi lại.
- Bác hai, cháu có một câu muốn khuyên bác.
Bà Hạnh dừng lại bước chân.
- Anh Hùng cũng đã ba mươi tuổi, bác bao bọc cho anh ấy mãi cũng không phải là chuyện tốt.
Chi lại liếc nhìn Ngọc, khóe môi nâng lên, lời ít ý nhiều không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.
- Sẽ dễ bị người ta thao túng lợi dụng đấy ạ. Suy cho cùng không ai có thể ở bên cạnh ai mãi, bác nói có đúng không?
Bà Hạnh im lặng, cũng không nói gì nữa mà cất bước rời đi…
Ngọc biết Chi cố ý ám chỉ cô ta nhưng cô ta không để tâm, Chi biết thì sao cũng không thể làm gì được cô ta. Chỉ dựa vào một cuộc điện thoại lời nói không rõ, cũng không có chứng cứ rõ ràng.
Ngọc ngáp ngắn ngáp dài, cô ta không kiên nhẫn phủi phủi quần áo những nơi mà bà Hạnh chạm qua. Mặt mày cô ta khó chịu như vừa dây phải thứ gì đó bẩn thỉu dơ dáy vậy. Cô ta đứng dậy cũng không thèm để ý xung quanh mà đi thẳng lên phòng.
- Bẩn chết đi được.
Dì Lan chỉ biết thở dài, dì nắm lấy tay Chi, giọng dì Lan trìu mến dịu dàng.
- Con đừng buồn nhé. Bọn họ không thương con thì còn có ba Sơn và mẹ Lan thương con, con biết không?
Chi bấc giác mỉm cười. Chi ôm chầm lấy dì Lan. Cô thầm nghĩ có mẹ thật hạnh phúc biết bao, mọi âu lo phiền muộn điều sẽ tan biến sau một cái ôm ấm áp. Giờ phút này cô cũng không kiềm chế được bản thân, một giọt nước mắt vô thức rơi trên má.
- Vâng ạ…