Những ngày sau đó.
- Anh Hoàng đâu, tôi đói rồi làm ơn nhanh tay lẹ chân giùm tôi một cái xem nào. - Ngọc khó chịu kêu ca.
Sáng ra cô ta thức dậy đã là mười giờ. Đói cũng không thèm xuống dưới nhà, suốt ngày nằm ì trong phòng mà sai bảo Hoàng như người ăn kẻ ở. Hôm nay cũng như thế. Hoàng vừa bê đồ ăn lên liền bị cô ta chửi rủa trách móc.
- Anh chết ở đâu thế? Tôi đói lắm rồi anh không thấy à?
Hoàng cũng không bận tâm.
- Tôi bận. - Hắn ta cọc lóc trả lời.
- Bận? Anh khiến cuộc đời tôi tan nát thế này anh phải có trách nhiệm với tôi có nghe không?
Lúc này điện thoại Hoàng cũng reo lên. Là một dãy số lạ. Hắn ta liền nhanh chóng đi ra ngoài ban công.
Ngọc nhíu mày, cô ta thấy dãy số đó hơi quen mắt. Cô ta liền nhớ lại mấy hôm nay biểu hiện của Hoàng có chút lạ, bắt đầu ngó lơ cô ta. Nghe điện thoại cũng lén lút như thế, chính là dãy số đó. Cô ta nghi ngờ trong dạ liền nhanh chóng đi theo phía sau.
Đúng như Ngọc dự đoán, Hoàng đang nói chuyện với một cô ả nào đó.
- Đợi anh một lát nhé.
Thấy Ngọc, Hoàng vẫn dửng dưng, sau khi nói chuyện với cô gái kia xong hắn ta lướt qua Ngọc mà đi thẳng vào trong phòng.
- Anh có người khác bên ngoài à? - Ngọc nổi đóa, cô ta bắt đầu chất vấn.
Hoàng vẫn như cũ, cầm lấy áo khoác trên giá không thèm để ý đến cô ta. Nhìn có vẻ sẽ đi ra ngoài.
- Anh điếc à?
Thấy Hoàng không thèm đoái hoài tới lời nói của mình Ngọc càng nổi cáu. Cô ta chạy lại giật mạnh cổ áo của Hoàng liên tục mắng nhiếc.
- Nói đi, đồ tồi ai cho phép anh phản bội tôi? Anh nói đi.
- Tôi chỉ là ra ngoài công việc.
- Công việc? Công việc gì? Công việc trên giường à? - Ngọc hét vào mặt Hoàng, cô ta luôn cao cao tại thượng, luôn nghĩ bản thân mình xinh đẹp cao quý sao có thể chấp nhận được việc bị đàn ông phản bội.
- Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi ra ngoài có chút việc sẽ về ngay. - Nói rồi cũng không nán lại thêm giây nào nữa, hắn gạt tay Ngọc ra rồi rời đi.
Ngọc tức giận, mắt cô ta đỏ ngầu. Cô ta quăng hết đống đồ ăn trên bàn xuống đất khiến bát đĩa vỡ tan tành.
…
Ở bên kia, gia đình ba người đang ăn cơm trưa thì đột nhiên có tiếng chuông. Chi vội buông đũa, cô chạy ra ngoài thì bắt gặp Ngọc đang đứng ở cửa. Cô ta khoanh tay trước ngực, mặt mày xám xịt đen như đít nồi.
Chi cong cong môi, không nhịn được mỉa mai một chút.
- Ái chà, không phải em gái mới về hôm kia sao? Sao vậy, lại nhớ chị gái rồi?
Khóe môi Ngọc giật giật. Mặt cô ta sượng ngắt.
- Liên quan gì đến chị.
Chi cười cười.
- Liên quan chứ, có phải em ở nhà chồng sống không hạnh phúc, không sống nổi mới thường xuyên chạy về nhà đúng không?
Nói rồi bỗng dưng nhận ra không đúng lắm, cô chặc lưỡi như vừa nói một điều vô lí nào đó không thể xảy ra.
- Cũng không đúng nha… hay là người ta sống không nổi nên đuổi em về a?
- Chị… - Ngọc nghiến răng ken két, đầu cô ta như sắp nổ tới nơi. Ánh mắt giết chóc nhìn Chi chằm chằm.
- Không cần chị lo, tôi vẫn sống tốt.
- Vậy thì chúc mừng em nhé.
Kiếp trước cô gả cho Hoàng. Lúc đầu cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Nhưng những ngày vui bao giờ cũng ngắn ngủi. Cô cảm nhận được tất thải bất hạnh là sau khi hạ sinh An An. Ba mẹ của Hoàng chính là địa ngục mà cô kinh tởm nhất. Đó là cuộc sống mà Ngọc đã ban cho cô. Giờ đây mọi thứ đều ập lên đầu cô ta, để cô ta từ từ nếm trải cuộc sống của cô ở kiếp trước. Chi cũng không nói gì thêm nữa trực tiếp mở của cho Ngọc.
Rồi một ngày cô ta sẽ tự mình cảm nhận được thôi.
Ngọc vào nhà, không biết cô ta thủ thỉ gì với ông Sơn mà mặt mày ông Sơn tái nhợt. Trông không được vui vẻ là mấy.
Đến chiều cô ta cũng không về nhà. Chi thắc mắc, cô hỏi nhưng ông Sơn không trả lời. Cô chỉ có thể buồn chán gọi điện thoại cho Đình Duy.
- Sao vậy?
- Anh đang làm gì đấy? - Chi tựa lưng ra giường.
- Anh chuẩn bị đi tắm, mười lăm phút nữa sẽ ăn cơm. Sau khi ăn cơm sẽ giải trí ba mươi phút, nghe tin tức và làm việc đến trước mười một giờ.
- Sau đó nữa thì sao? - Chi ngơ ngẩn.
- Sau đó liền nhắc em đi ngủ.
Nhìn anh mười phần kỷ luật khiến Chi cũng mệt thay. Ngôn Tình Xuyên Không
- Sao anh nghiêm túc thế? Mỗi ngày anh đều như thế hả? Như người máy vậy.
- Em chán à? Anh tắm xong đưa em đi chơi nhé.
Hiện tại mới sáu giờ, nhưng cô không muốn ra ngoài. Cô phải ở nhà xem chừng Ngọc, cô ta chắc chắn có vấn đề cho nên là ấy cô phải để giành hơi sức đối phó với cô ta.
- Không cần đâu ạ. Hôm nay tạm thời em không thể ra ngoài.
- Ừm. Thôi vậy, nếu em đổi ý thì gọi cho anh sau cũng được.
- Vâng.
Cô và anh trò chuyện thêm một lúc thì mới nhớ ra anh còn chưa tắm nên Chi cũng chủ động cúp máy trước. Sau đó liền xuống dưới nhà uống chút nước. Vừa xuống cầu thang đã gặp phải Hoàng.