Trở Lại

Chương 45




Đã ba ngày kể từ khi Ngọc dọn về nhà, cô ta mỗi ngày trương thây, ngoài việc ăn uống xem ti vi, buồn chán thì đi chưng diện mua sắm thì chỉ có ngủ và ngủ.

Buổi chiều Chi từ công ty trở về bắt gặp Ngọc đang nằm dài trên ghế, cô ta cười hí hửng xem phim. Tay thò vào túi snack đang bóc dở miếng khoai tây chiên giòn rụm, chậm rãi bỏ vào miệng. Thấy Chi bước vào cô ta cũng không thèm liếc mắt.

Chi chầm chậm ngồi xuống ghế, vắt chéo chân như một quý cô thanh lịch.

- Ở chơi cũng ba ngày rồi chứ nhỉ?

Mặt Ngọc trơ ra, cô ta nhởn nhơ như nước đổ đầu vịt. Cô ta như không hề nghe thấy còn cố ý cợt nhã mắt dán vào màn hình mà cười cợt.

Chi cũng không nói gì, cô một mạch bỏ lên phòng.

Liếc thấy Chi bỏ đi Ngọc liền bĩu môi đắc ý, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ thích thú không hề che giấu, cô ta cứ ở lì đây đấy, có ông Sơn bảo vệ Chi thì có thể làm gì được, cô ta sợ chắc? Ngọc chậm rãi nhâm nhi một ngụm trà hoa cúc, xem phim càng vui vẻ.

Chi đi thẳng lên tầng, cũng không nói nhiều cô tạt ngang qua phòng Ngọc, vặn cửa bước vào.

Năm phút sau…

“Bịch.”

Túi đồ của Ngọc bị văng ra cổng nhà không hề thương tiếc, Chi phủi phủi tay, mắt không chớp lấy một cái như vừa vứt đi đóng rác bẩn thỉu. Vứt xong tung tăng thoải mái bước vào trong nhà.

Ngọc bậc dậy, mặt từ tím chuyển sang xanh, cô ta chứng kiến toàn bộ quá trình Chi quăng va li cô ta ra đường thì không khỏi điên máu. Vừa rồi cô ta còn đắc ý bao nhiêu thì bây giờ nổi oán hận càng tăng hơn gấp mười. Hai hàm răng Ngọc nghiến chặt, nhe nanh múa vuốt.

- Chị đang làm cái quái gì vậy? - Cô ta trợn mắt hầm hố.

Chi nhìn thẳng vào Ngọc, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lùng đến thấu xương. Hổ không gầm tưởng cô là mèo bệnh à. Như dồn nén tất cả sự đau đớn từ kiếp trước lẫn kiếp này Chi quát lên thật lớn:

- CÚT.

Ngọc hoảng hồn, cô ta chưa từng thấy Chi tức giận như thế bao giờ, lớn tiếng thì lại càng không. Ngọc nhớ lại trước đây dù Chi có ghét dì Lan đến mấy cũng chưa từng lớn tiếng quát mắng, cô chỉ đơn giản là bơ đi mà không quan tâm. Lần này chính là lần đầu tiên.

Ngọc đứng hình vài giây sau đó cô ta lập tức lấy lại bình tĩnh. Lời lẽ hùng hồn cô ta chất vấn Chi:

- Đây là nhà của ba, chị có tư cách gì mà đuổi tôi.

Chi khoanh tay trước ngực nhìn Ngọc hồi lâu, đột nhiên cười lớn.

- Dựa vào tôi là con gái của ba còn cô thì không.

Ngọc cứng đờ người, cô ta ghét nhất chính là câu nói đó, câu nói đâm thẳng vào trái tim rằng cô ta không phải là con gái ruột của ông Sơn, câu nói nhắc nhở cô ta bản thân chỉ là đứa con được nhặt về không hơn không kém, lúc nhỏ như vậy mãi mãi cũng là như vậy.

Ngọc đứng đực ra tại chỗ, mặt trắng bệch không còn giọt máu, trán nổi đầy gân xanh. Nhìn cô ta lúc này chả khác nào xác ướp. Lạnh lẽo đến cực hạn.

- Chị vừa nói gì? - Ngọc gằn từng chữ một.

Chi không chút sợ hãi cong lên khóe môi.

- Tôi bảo cô cút đấy.

Ngọc bắt đầu mất kiểm soát, hơi thở dần trở nên dồn dập cô ta nhào đến bóp cổ Chi. Tay cô ta run rẩy.

- Câm miệng, tao mới là con gái của ba, mày là cái thá gì chứ. Hả?

Ngọc gào lên trong cơn điên loạn, mắt đỏ ngầu dữ tợn cô ta dùng lực siết cổ Chi không buông khiến Chi ho sặc sụa, Chi bất ngờ với hành động của cô ta nên nhất thời không trở tay kịp bị cô ta siết sắp không thở nổi.

Chi cố gắng lấy lại bình tĩnh, bao nhiêu nỗi hận trong cô giờ đây như cơn sóng dữ không thể kiềm chế. Chi bất ngờ lật người, dùng lực đẩy thật mạnh Ngọc sát vào góc tường. Cô ta ít vận động, lại đang mang thai đương nhiên sức lực sẽ không bằng một người khỏe mạnh như Chi.

Tình thế phút chốc đã bị đảo ngược, Ngọc không cam tâm, cô ta điên cuồng vùng vẫy nhưng cũng đành bất lực, cô ta bị Chi giữ chặt một chỗ không thể nhúc nhích.

“Chát.”

Một cái tát giáng xuống mặt làm Ngọc đau đớn, cô ta dùng ánh mắt giết chóc nhìn Chi chằm chằm. Máu rỉ ra từ trong khóe môi.

- Cái tát này là tao giúp dì Lan trả lại cho mày.

“Chát.”

Cái tát thứ hai mạnh mẽ rơi xuống. Chi đánh thật mạnh, không hề nương tay.

- Cái này là tao giúp ba dạy dỗ lại cái loại không biết tốt xấu, không biết trên biết dưới như mày.

“Chát.”

Cái tác thứ ba vang giòn nhưng lần này Chi không nói gì. Ngọc đột nhiên bậc cười ha hả.

- Cái này thì sao?

- Không vì gì cả? - Chi nhếch môi. - Vì bản thân tao được không?

“Và vì đứa con trai đáng thương của tao nữa. Nhưng mày thì không xứng để biết gì về thằng bé cả.”

Nếu cô không niệm tình đứa bé vô tội trong bụng cô ta thì cô đã không nương tay thêm một giây phút nào nữa rồi. Chi nắm lấy cổ áo Ngọc bừa bừa lôi cô ta ra cửa.

- Đây không còn là nhà của mày nữa. Làm ơn trở về nơi mày nên ở đi.