Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang

Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang - Chương 17: Lie (1)




Tháng 3, Seoul đã bắt đầu trởi nên ấm áp hơn, con đường sạch sẽ khô ráo chứ không ẩm ướt do tuyết rơi nữa, những chú chim bay đi tránh rét cũng đã bắt đầu xuất hiện lác đác tại các công viên, chăm chỉ kiếm ăn vào mỗi ngày.



Năm nay Hari lên lớp 11, cũng là năm quan trọng của Hari vì vậy mà cô bận rộn hơn cả. Ngay từ khi hứng thú với tài chính, Hari đã quyết định không học đại học ở trong nước. Mục tiêu của Hari là nước Mỹ, nơi có trung tâm tài chính lớn nhất thế giới, phố Wall.



Hari bắt đầu tra tìm những trường đại học tại Mỹ. Đương nhiên, nếu đã quyết định đến Mỹ, cô sẽ không bỏ qua các trường đại học danh tiếng như Harvard, Princeton, Columbia, Yale, Standford. Thế nhưng những đại học danh giá như vậy, đâu phải nói được là được, vì vậy qua sự tìm hiểu cùng với sự tư vấn của Kim Junho – người đã từng học tại đại học Harvard Mỹ và Dennis – người Mỹ cũng là cựu sinh viên trường Harvard tư vấn, Hari quyết định chọn ra 20 trường để nộp đơn.



Để học được đại học bên Mỹ, Hari sẽ không học lớp 12 nên trên thực tế thì thời gian của Hari không nhiều, chỉ có một năm. Để làm cho hồ sơ của mình thêm đẹp một chút, Hari đã tham gia rất nhiều cuộc thi học thuật, cô cũng lấy một ít tiền lương của mình ra để thi chứng chỉ Toefl.



Hằng ngày ngoài học ở trường, Hari thường xuyên phải đi tham gia các cuộc thi, đương nhiên công việc bảo mẫu và công việc tại Mr Kim cô vẫn đi làm bình thường, thế nhưng nếu như có thời gian rãnh, Hari sẽ dành nó cho việc trau dồi thêm kiến thức, nhất là những bài tham khảo viết luận hoặc những cuốn sách về tài chính.



Cho đến khi Hari chợt phát hiện, những chàng trai trong phòng cư xử kì lạ và bữa cơm tối hằng ngày trở nên yên tĩnh đến khó chịu, thì đã qua tháng 6.



Hari ngồi gắp từng món ăn, nhìn Seung Ri, người hoạt bát nhất nhóm cũng đang yên tĩnh gắp từng đũa, gương mặt cúi gằm xuống bát cơm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua liếc lại, đến khi chạm mắt với Hari thì giật mình một cái, sau đó bày ra biểu cảm nhăn mặt, đưa mắt nhìn xung quanh.



Hari cũng theo ánh mắt của anh nhìn những người còn lại trong nhóm. Dae Sung im lặng, ánh mắt híp híp cùng gương mặt như lúc nào cũng mỉm cười nay lại xụ xuống, có đôi khi liếc nhìn Kwon Ji Yong một cái, sau đó lại nhanh chóng đưa mắt rời đi.





TOP thường ngày là người háu ăn nhất, anh ấy đôi lúc thích ăn đến không kiểm soát được, khiến Hari phải là người khống chế lượng cơm theo lời dặn của quản lý, để tránh anh quay lại là một tên mập mạp như trước, vậy mà hôm nay cô thấy anh rất ít khi gắp thức ăn, chỉ lo ăn cơm trắng trong chén.



Tae Yang thì là người khó nhìn ra nhất, bình thường anh cũng không hay nói chuyện, thế nhưng nếu để ý kĩ, thì sẽ thấy không khí thoải mái xung quanh anh thường ngày đã không có nữa, thay vào đó là một không khí áp suất thấp nặng nề. –



Về phần Kwon leader, đây là người dễ nhìn thấy nhất. Hari ngồi bên cạnh anh và cái không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô, khiến Hari nhiều lúc sởn tóc gáy.



“Tớ ăn xong rồi, mọi người cứ tự nhiên.” – Kwon Ji Yong chợt bỏ chén cơm xuống, sau đó đứng lên đi rửa mặt, rồi lấy cái áo khoác đi ra ngoài.



Không khí trong phòng chợt lại thấp thêm một chút, cả Hari cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm, sau đó dọn dẹp bát đũa.



Dọn dẹp xong, Hari nhanh chóng túm lấy người nào đó đang chăm chú vào bộ phim tám giờ tối lên, tra hỏi:



“Nói đi, là chuyện gì?”




Seung Ri hiện ra vẻ mặt mướp đắng, tự động đi lại tủ lạnh, lấy một chai bia ra, sau đó dưới mắt uy hiếp của Hari, nhanh chóng ngoan ngoãn cất lại trong tủ, lại lấy một lon soda ra, bật nắp, uống một ngụm, cảm thán: “Những lúc thế này phải uống bia mới đúng chứ!”



Hari liếc anh một cái: “Uống bia, anh nằm mơ đi, anh cũng chưa đủ tuổi, đừng hòng! Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao em bỗng dưng có cảm giác như mình là cao thủ vừa quay lại trần thế sau nhiều năm bế quan vậy, thế giới thay đổi một cách chóng mặt luôn.”



“Haiz, thật ra cũng không có gì. Dạo trước anh Ji Yong có sáng tác một ca khúc mới, rất hay, tên là [Lie], thật sự là hay lắm, anh ấy vốn muốn dùng bài đó solo, thế nhưng khi chủ tịch nghe xong bài hát, thì quyết định để nó cho cả nhóm cùng hát, vì vậy mà anh Ji Yong mấy hôm nay không được vui.”



Seung Ri lại nhấp một ngụm soda, ra vẻ như là một người trải qua bao sóng gió, mượn rượu giải sầu, nói: “Thật ra tụi anh cũng hiểu, bài hát đó hay như vậy, có thể nói đó là bài hát hay nhất từ trước tới giờ mà anh ấy sáng tác, thế nhưng đùng một cái, lại phải đưa cho tụi này hát, anh ấy khó chịu cũng phải.



Mấy hôm nay bọn anh cũng không dám nhìn mặt anh Ji Yong luôn. Anh Tae Yang với TOP cũng cảm thấy ủy khuất cho anh Ji Yong, thế nên bọn anh chỉ có thể tập luyện chăm chỉ hơn nữa, để xứng với công sức anh Ji Yong bỏ ra, dạo gần đây anh bị họ hành đến sắp bệnh rồi, vậy mà không khí trong nhà cũng không khá hơn.”




Hari im lặng nghe Seung Ri thao thao bất tuyệt một hồi, cũng thả anh lại cho phim Hàn Quốc tám giờ đúng. Bây giờ Kwon Ji Yong đang khó chịu, cô cũng không biết phải làm sao an ủi anh nữa, thật ra thì từ từ mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, thời gian trôi qua, mọi cảm xúc từ từ cũng phai nhạt hết.



Lo lắng cho việc lúc nãy anh ăn cơm không được nhiều, Hari bắt đầu vào bếp, mở tủ lạnh ra, lấy rong biển ra, bắt đầu làm kimbap với những món ăn còn thừa.Làm xong một hộp kimbap, Hari lấy áo khoác, điện thoại, 2 lon nước chanh muối, đi xuống dưới kí túc xá, chờ ở đó.




Không khí trong nhà không được tốt, nên chắc anh cũng không muốn vào nhà ăn, thế nhưng anh là nghệ sĩ của công ty, không thể không về nơi này, vì vậy cô mới đứng chờ trước cổng, ít nhất ở dưới này, anh sẽ thoải mái và có tâm trạng ăn hơn. –



Nghĩ đến đây, Hari nghiến răng, gì thì gì anh cũng không nên bỏ bữa, lở ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao, bây giờ nể tình tâm trạng anh không tốt, lát nữa sẽ bỏ qua cho anh, thế nhưng đợi chuyện này qua rồi, cô nhất định sẽ cho anh biết hậu quả của việc dám bỏ mứa đồ ăn cô làm.



Có lẽ do anh không muốn đối mặt với những người trong phòng, nên anh về rất trễ, Hari cũng đoán là anh sẽ chờ đến khi mọi người ngủ rồi anh mới quay về, vì vậy dứt khoát lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang web dạy tài chính mà cô vừa đăng kí tháng trước, bắt đầu theo hướng dẫn mà dùng tài khoản giả tưởng thực hành mua cổ phiếu.



Trang web này rất tốt, tất cả thông tin về cổ phiếu, trái phiếu cũng như tình hình lên xuống, luật áp dụng đều được lấy thực tế, chỉ có tài khoản của người dùng là giả tưởng, vì là giả tưởng nên cho dù lời cũng không có tiền, nó chỉ đem lại cho chúng ta cơ hội được trải nghiệm môi trường tài chính thật sự mà thôi.



Vừa mới mua xong một ít cổ phiếu của Samsung, bán bớt đi những cổ phiếu của các công ty nhỏ, bóng dáng của Kwon Ji Yong cung xuất hiện từ đằng xa.



Hari tắt điện thoại, cất vào túi áo khoác, nhìn Kwon Ji Yong đang cúi đầu đi về hướng cổng, khi thấy anh như không nhìn thấy mình, đang chuẩn bị rảo bước qua luôn thì Hari liền lên tiếng gọi: “Ji Yong oppa!”



Kwon Ji Yong giật mình quay đầu lại, ánh mắt rõ ràng vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Hari đang ngồi ở đây: “Sao em lại ngồi đây?”