Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 54




Cảnh quay này diễn rất nhanh.
“Vất vả rồi!” Cảnh quan trọng cuối cùng đã được giải quyết hoàn hảo, giọng điệu của Bối Hải cũng hiếm khi nhẹ nhàng, “Mau ra khỏi nước đi, đừng để bị cảm lạnh— trà gừng đã chuẩn bị xong chưa?”
Cuối cùng Bối Hải quay đầu lại hỏi phó đạo diễn bên cạnh, cũng không thấy được Tống Kiến Chi đang định đứng dậy từ dưới nước đột nhiên ngã đè lên người Minh Tự, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy tiếng.
Đôi tay vẫn đặt trên vai Minh Tự siết chặt như những cánh hoa cuộn tròn, nàng giống như một con mèo bị véo sau gáy: "Có nhiều người như vậy."
Minh Tự hơi híp mắt, trên mặt vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đỏ nhạt, cô cười nhẹ nói: “Hiện tại mới biết có nhiều người sao?”
“Chân mèo vừa mới sờ đâu rồi, hửm?”
Tống Kiến Chi mím môi, chỉ nhìn không trả lời.
Minh Tự đỡ eo nàng, dùng bàn tay đang quấy phá dưới nước "giáo huấn" người trên thân, lúc này Tống Kiến Chi mới thừa nhận mình lúng túng, thấp giọng nói: "Tôi không có, ai nha."
Nàng rầm rì hai tiếng, có chút kiêu ngạo, “Ngẫu hứng phát huy thôi, chị xem, đạo diễn Bối hài lòng như thế nào.”
Nói xong còn chưa từ bỏ ý định, nghĩ cách trả đũa, “Minh Tự tỷ tỷ, chị là một diễn viên thành thục, nhất định là biết hiến thân vì nghệ thuật."
Trong giọng nói nhẹ nhàng có chút hận sắt không thành thép.
Minh Tự xem cái đuôi của nàng đều sắp dựng lên trời, giống như một con mèo ăn vụng đồ hộp, mới liếm hai ngụm đã bị tóm cổ, còn rất hài lòng.
Lại rất đáng yêu, muốn sờ một chút.
Nhân viên bên kia đem khăn tới, “Hai vị lão sư mau lau người đi.”Minh Tự cũng không làm gì khác, nước quá lạnh, lỡ như sinh bệnh cũng không dễ chịu, thân thể quan trọng.
Minh Tự buông ra, Tống Kiến Chi nhìn thấy xiềng xích quanh eo mình biến mất liền đỡ vai Minh Tự đứng dậy, bước lên bậc thang trong nước, đắp khăn lên.
Minh Tự cũng lên bờ, nước từ đuôi tóc rơi xuống đất, cô lấy khăn chậm rãi lau, thản nhiên nói: “Em nói đúng.”
“Hả?” Tống Kiến Chi nghiêng đầu hỏi.
“Hiến thân vì nghệ thuật.” Minh Tự khẽ mỉm cười, “Sau này khi diễn cùng người khác thì—”
Cô không nói gì thêm, mái tóc ướt của Tống Kiến Chi sắp nổ tung, hung dữ với cô: “Không thể!”
"Chỉ có tôi mới có thể," nàng nhấn mạnh.
Minh Tự cầm khăn đứng bên cạnh lau tóc cho nàng, cố ý trêu chọc nàng: “Sao Tống Tiểu Chi lại bá đạo như vậy?”
Hừ.
Chính là bá đạo như vậy.
Bá đạo mà vẫn thích tôi.
Tống Kiến Chi không trả lời, nhưng khóe môi nhếch lên, thầm cười.
Tiếng người rầm rì, lá cây rào rạt, ánh sáng và bóng tối loang lổ, hai người cứ tránh dưới gốc cây như vậy, thân ảnh dựa sát vào nhau, mỗi một ánh mắt cử chỉ đều là một lời âu yếm.
Tiểu Điền vẫn luôn tận tâm quay cảnh hậu trường mà Hồ Phàm muốn, đương nhiên không bỏ sót ở chỗ này, đội đạo cụ bên cạnh đang thu dọn đạo cụ, phân cảnh hôm nay cũng được quay ở đây.
Một trợ lý quay phim khác cũng là người trẻ tuổi, đang rảnh rỗi chơi điện thoại, thấy Tiểu Điền sắp quay xong liền đụng vào vai hắn, hỏi: “Hồ lão có dặn cậu khi nào dùng những tư liệu sống này không?”
Tiểu Điền xoa xoa sau đầu, nói: "Nói là sau này sẽ dùng cho quảng bá, giờ còn sớm."
"Nhóm fan đến thăm đoàn hôm nay đã đăng lên blog rồi, cậu đi hỏi Hồ lão xem có muốn phối hợp lên sóng không, tích cực chút."
Bọn họ đăng lên mạng có liên quan đến xào CP sao?
Tiểu Điền không hiểu ra sao, cúi xuống điện thoại của đồng nghiệp để xem----
Ồ, rất liên quan.
Này đều là hot search.
Chiều nay, các fan girl siêu tích cực này đã nhanh chóng đăng tải hình ảnh và buổi phát sóng trực tiếp buổi tham quan đoàn, fan club V vẫn đăng tải một số hình ảnh với thái độ rất tích cực và tràn đầy năng lượng.
Khen công ty của idol rất chu đáo, khen idol đóng phim siêu vất vả nghiêm túc, khen tỷ tỷ ngoài đời còn xinh đẹp lương thiện hơn trong ảnh, tóm lại đều là khen.
Nhưng hot search trên Weibo không phải là #fan Minh Tự đến thăm đoàn#, mà là #CP chính trong Không Tín Vô Duyên#.
Nhìn lướt qua còn tưởng là đoàn phim mua hot search, bấm vào thì phát hiện đó là fan của Minh Tự đăng. Lần này là từ tài khoản riêng tư, rất tùy ý, lại đầy những câu chữ “Tôi cảm thấy cẩu lương cp này siêu ngon.”
@Vãn Vãn: Trước khi đến phim trường ai cũng tưởng đi gặp thần tượng, nhưng không ngờ chúng ta là đi chèo cp #vui vẻ.
Mời mọi người thưởng thức tác phẩm của Minh Tự và Tống Kiến Chi, hai người họ hỗ động ký chính là sổ của tôi a a a a a a! Tôi đây liền mua tủ sắt khóa cuốn sổ này lại, sau này chính là đồ gia truyền của Tống gia tôi đây #đầu chó.
Tôi chỉ đại diện cá nhân tuyên bố chèo cp này, chèo đến thiên hoang địa lão vũ trụ tạc nứt, nhất định đây là #cp chính của Không tín Vô Duyên#.
Weibo còn đính kèm một đoạn video ngắn. Trong đoạn video ngắn, Minh Tự đang cầm tay Tống Kiến Chi viết cái gì đó, cả hai đều mặc diễn phục, nói là cp chính...thật đúng là nhìn rất giống.
Ở phần bình luận phía dưới đã tung ra ảnh chữ ký, sách đã được bọc lại trong đóng gói trong suốt, còn có ảnh chụp màn hình chiếc két sắt đã đặt hàng: Chiếc két sắt đang trên đường đến, trước tiên đơn giản bảo vệ như vậy #đầu chó.
"Chỉ đại diện cá nhân tuyên bố cp chính thôi thì chưa đủ!!! Lấy cho tôi một cái loa!!! (Phá âm)"
Bài viết này có hàng nghìn lượt trả lời, cơ bản là "+1"
"Mặc dù ai đi cũng có chữ ký, nhưng chúng tôi vẫn khóc ô ô ô #chanh."
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tôi có thể đến nhà chị chiêm ngưỡng thánh vật không #đầu chó.”
“Trước khi nhấp vào video: Cp Tôn Lý sẽ không nhận thua! Sau khi nhấp vào video: Cha, mẹ, ông, bà, con xin lỗi tín ngưỡng của gia tộc, con muốn phản giáo đi chèo cp tình yêu ngọt ngào của các tỷ tỷ xinh đẹp #Bỗng nhiên hưng phấn"
"Buôn bán cp quá chuyên nghiệp đi, cố tình chọn thời điểm fan đến thăm đoàn."
"Trang chủ của blogger cũng có một vlog thăm đoàn, nhan trị của hai người họ thật tuyệt vời, mọi người vào xem đi."
Vlog thăm đoàn vừa đăng không lâu, hẳn là mới chỉnh sửa xong, Tiểu Điền xoát thấy mùi ngon, đang định bấm vào video xem thì thấy nhóm người Hồ Phàm vừa đi vừa nói.
Hắn nhớ tới kiến nghị của đồng nghiệp, hắn không quan tâm đến CP nữa, vội vàng đuổi theo nói: "Hồ lão, có chuyện!"
Hồ Phàm dừng lại, "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Điền nói sự việc, cuối cùng có chút hưng phấn hỏi: "Chúng ta chọn một trong những cảnh hậu trường này đăng trước đi?"
Hồ Phàm nói với Bối Hải bên cạnh: “Ông nghĩ thế nào?”
Bối Hải suy nghĩ một chút, “Chọn một cái đăng lên đi, đoàn phim duy trì ánh sáng thích hợp cũng không tệ.” Hắn nhìn người trẻ tuổi trước mặt nói: “Đầu óc của cậu rất linh hoạt, không tồi.”
“Được.” Tiểu Điền nhận được lời khen của đạo diễn, nhìn hai ông lớn đi xa rồi quay lại hào hứng vỗ vai đồng nghiệp của mình: "Anh em tốt! Là anh em thì cùng nhau biên tập đi!"
"Tự mình sửa đi!"
"Đợi đã!" Tiểu Điền xoa xoa tay nhỏ, nhìn thấy nam diễn viên chính cũng lên xe rời đi, không cần tiếp tục quay chụp nữa, hắn lập tức lấy thẻ nhớ của máy ảnh ra rồi cho vào máy tính.
Đoàn phim chu đáo dựng lều, kêu hai người thay quần áo ướt, Tống Kiến Chi và Minh Tự chỉ đơn giản cởi bỏ đồ cổ trang và trang sức trên đầu, sau đó cùng nhau quay lại xe.
Minh Tự kiểm tra tin nhắn nói: "Thiên Đóa đã tới rồi, trở về ăn cơm với mấy người đạo diễn."
Thiên Đóa.
Tống Kiến Chi thấp giọng nói: “Tên của cô ấy nghe rất êm tai.”
Còn gọi rất thân thiết.
Minh Tự không biết mình có nghe lầm hay không, liền lộ ra vẻ mặt vi diệu: "Ừm... tên của cậu ấy còn có cách gọi khác."
Tống Kiến Chi nhìn cô dò hỏi.
"Cái này, sau này tôi sẽ để cô ấy nói cho em biết." Minh Tự nghiêng người lại gần, "Tống Tiểu Chi, đang suy nghĩ vớ vẩn gì đó?"
Tống Kiến Chi chính đáng nói: "Không nghĩ gì cả."
"Nữ nhân chính là thích suy nghĩ nhiều, nghi thần nghi quỷ." Minh Tự đột nhiên nói.
A?
Sao nghe có chút quen tai.
Bởi vì chột dạ nên nàng không dám nói gì, cho đến khi chuẩn bị xuống xe mới nhớ ra --
Những lời này không phải lần trước nàng dỗi Minh Tự sao?
Nữ nhân này thực sự mang thù a.
Hai người trở về phòng mới xuống ăn liên hoan, hai người nắm tay đi vào sảnh tiệc. Minh Tự bảo Tống Kiến Chi đi vào trước, cô theo sau.
Tống Kiến Chi vốn tưởng rằng sau khi bước vào, nàng sẽ tự nhiên nhìn xung quanh để tìm Triệu Thiến Đóa, nhưng mỹ nhân luôn nổi bật trong đám đông, nàng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt tự nhiên rơi vào trên người Triệu Thiên Đóa.
Đám người Bành Chu đều không có ở đó, trong phòng chỉ có ba người đạo diễn cùng một thân ảnh nhỏ nhắn, mái tóc đen mượt buông xuống vai, không thấy được khuôn mặt.
Có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ ngừng nói chuyện, nhìn sang.
Triệu Thiên Đóa rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những bức ảnh mà Tống Kiến Chi Chi nhìn thấy trên weibo của nàng ấy.
Loại xinh đẹp này không phải chân dung hay tác động thị giác mang lại, không phải là một khuôn mặt hoàn hảo không tì vết mà là ngũ quan tinh xảo cùng một cỗ linh khí.
Mọi người đều nói nàng ấy ngốc, nhưng nhìn không hề ngốc, trái lại giống như một con tiểu tước mắt đen, nhỏ nhắn, nhanh nhẹn và vô cùng xinh đẹp.
Tống Kiến Chi chợt nhớ tới một bình luận nàng thường thấy trên weibo của mình: Mỗi lần đọc tiểu thuyết tiểu tiên nữ mềm mại trong tiểu thuyết Tấn Giang, cứ như đang xem luyến ái đồng nghiệp của Triệu Thiên Đóa #đầu chó.
Hiện tại nhìn người thật, Tống Kiến Chi có cảm giác thôi thúc quay lại và thêm lời khen ngợi.
Tiểu tiên nữ mỉm cười: "Minh Tự, đã lâu không gặp!" Sau đó nàng ấy quay sang Tống Kiến Chi nói: "Đây là cá chép đỏ phải không? Ai nha, hai người đứng chung một chỗ thật xứng đôi!"
Đôi khi, tình bạn giữa nữ nhân thật sự rất đơn giản.
Cái gì mà thân mật, cái gì mà Minh Tự biết hành trình của người ta, cái vấn đề gì đâu?
Tất cả đều là bạn bè, Minh Tự săn sóc như vậy, quan tâm đến bạn bè có gì sai?
Không sai.
Tiểu tiên nữ đẹp như vậy, ngoan như vậy, miệng ngọt như vậy, còn biết ăn nói như vậy.
Tống Kiến Chi tự hỏi, đổi là nàng cũng không nhịn được muốn làm bạn với người ta a.
- -- cho nên nàng căn bản không có khó chịu.
Trên bàn còn lại hai ghế trống, Tống Kiến Chi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Thiên Đóa, câu khóe môi nói: "Xin chào, Thiên Đóa, tôi tên là Tống Kiến Chi."
Động tác kéo ghê của Minh Tự dừng một chút, liếc mắt nhìn Tống Kiến Chi một cái rồi ngồi xuống như thường.
"Xin chào, xin chào." Tuy Triệu Thiên Đóa có vẻ ngoan ngoãn mềm mại, nhưng lại nói chuyện rất hiên ngang, "Tôi vừa mới xem weibo của cậu."
"Hả? Weibo gì cơ?"
Tống Kiến Chi không ngờ chủ đề đầu tiên lại là thế này, nàng quay cả buổi chiều, lúc về còn bận tắm rửa thay quần áo, còn chưa kịp xem điện thoại.
“Video chuyến thăm đoàn của fan đang lên hot search.” Minh Tự xen vào.
“Đúng vậy.” Triệu Thiên Đóa gật đầu, “Là fan đăng lên, hai người cũng quá diễn rồi.”
Tống Kiến Chi suy nghĩ một hồi, đoán được nội dung video.
Sóng mắt nàng quay lại, oán giận nhìn Minh Tự một cái.
Minh Tự không hề dao động, thậm chí còn đạm nhiên tiếp tục nói chuyện với Triệu Thiên Đóa: “Bình thường chúng ta cũng ở chung như vậy, không phải cố ý diễn.”
Tống Kiến Chi:?
Rõ ràng chị như vậy!
Triệu Thiên Đóa suy nghĩ hai giây, nói: “Sao em cảm thấy câu này càng diễn hơn vậy?”
Hồ Phàm ở đầu bên kia nhấp một ngụm rượu, vui vẻ nói: “Nào, ăn cơm trước đi, hai người các cô chú ý ăn canh đuổi hàn."
Dương Liễu xoay mâm cơm nửa vòng, canh cá trắng đục dừng lại trước mặt hai người: "Mới dọn ra, vẫn còn nóng, mau nếm thử đi."
Trước khi lên xe đã uống chút trà gừng, nhưng đây là hảo ý của lão nhân, Minh Tự đáp lại rồi đứng dậy múc canh.
Cô múc hai thìa, định cho vào bát của Tống Kiến Chi trước, nhưng Triệu Thiên Đóa đã cầm lấy bát sứ của Tống Kiến Chi đứng lên.
Dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Thiên Đóa nhận lấy thìa sứ trong tay Minh Tự, múc canh cá cho Tống Kiến Chi, còn cẩn thận tránh những lát gừng.
Nàng phá lệ ôn nhu, “Nào, mau ăn đi."
Tống Kiến Chi nhìn canh cá trước mắt, có chút sững sờ, lại có chút đắc ý.
"Cảm... Cảm ơn Thiên Đóa."
Trong lúc nhất thời, không biết tại sao, trong sảnh không có ai nói chuyện, yên tĩnh đến đáng sợ.