Edit: Bách Bách
Sau khi Bùi Diễn nói xong, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, có lẽ là bởi vì không ai nghĩ tới nguyên nhân là như vậy.
Hơn nữa, khi Bùi Diễn nói ra lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến người ta khó có thể không tin.
Giống như người chủ động nói lời chia tay với thiếu niên không phải là hắn. Trước giờ luôn là thiếu niên chơi đùa chán rồi yêu cầu chia tay.
Vô luận là người vì bối cảnh cường đại của thiếu niên hay là vì thiếu niên... Đại khái là chưa có ai nói lời chia tay trước.
Sắc mặt Mạc Nhiên trong nháy mắt lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm Bùi Diễn, cứ như một con rắn độc muốn cắn người bất cứ lúc nào.
Nguyễn Thanh không để ý vẻ mặt của Mạc Nhiên ra sao. Khi hồi phục sức lực, cậu đẩy Bùi Diễn ra, kiêu ngạo nhìn về phía Bùi Diễn, mở miệng nói: "Vậy bây giờ chúng ta chia tay đi."
"Dù sao tôi đã nghe lời chia tay từ anh, cũng đã kéo đen mọi phương thức liên lạc của anh. Điều đó có nghĩa là chúng ta đã kết thúc, ngay cả khi anh bị người hãm hại."
Bị người khác *hãm hại rồi dẫn đến chia tay, loại chuyện này trước đây cũng đã từng xảy ra, nhưng một khi nguyên chủ xóa sạch mọi phương thức liên lạc, dù thế nào đi nữa, về cơ bản cũng sẽ không có đường quay lại. Mặc kệ đó là lý do là gì.
* hãm hại: chương trc là gài bẫy mik thấy nó hơi kì nên giờ đổi lại luôn nha.
Tuy rằng Nguyễn Thanh đã OOC nhiều lần, nhưng việc trừ điểm được tính bằng số lần. Nếu cậu có thể duy trì liền duy trì. Nếu không, e rằng khoản tích phân bị khấu trừ sẽ nhiều hơn số tích phân cậu thông qua phó bản mất.
Chưa kể cậu còn đang nợ tích phân của hệ thống đây này.
Quan trọng nhất là cậu cũng không muốn có được một người bạn trai hay bạn gái mạnh mẽ, điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Tuy rằng với tính cách của nguyên chủ, ngay cả bạn trai cũng không thể bò lên đầu " hắn ", nhưng một người lạnh lùng lãnh đạm khi phát điên thì tuyệt đối khó có thể khống chế hơn bất kỳ ai khác.
Hơn nữa, đối phương còn là người chơi, thủ đoạn chắc chắn hơn người bình thường, không khác gì bảo hổ thật lột da.
Trong trường hợp nếu được lựa chọn, chỉ cần có thể từ chối thì tuyệt đối Nguyễn Thanh cũng không muốn tiếp xúc.
Mạc Nhiên nghe Nguyễn Thanh nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cười rạng rỡ nhìn Bùi Diễn: "Đúng vậy, điện thoại di động của mày cũng không bảo vệ tốt, còn bị người khác dùng thủ đoạn như vậy hãm hại, điều này chứng tỏ bản thân mày không xứng với Tô ca."
"Hơn nữa, mày nói là mình bị hãm hại, vậy tại sao không đến gặp Tô ca trước để giải thích rõ ràng? Vừa rồi Tô ca ở trên sân bóng, ngay cả bạn học Hạ cũng đến còn mày thì sao? Cứ kéo dài đến bây giờ mới giải thích. Tao nghĩ là mày chưa hề đặt Tô ca trong lòng đi nói không chừng đã có ý định chia tay rồi."
Mạc Nhiên cười khinh thường, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: "Đừng nói với tao là bây giờ mày mới phát hiện ra mình bị hãm hại. Điều đó chỉ khiến cho tao và Tô ca càng thêm khinh thường mày hơn."
( Đù! bé Nhiên chiến dữ)Bùi Diễn thật sự đang định nói: "...."
【 ha ha ha ha, Mạc Nhiên quá đỉnh! Nhẹ nhàng chặn lời nói của Bùi Thần, nếu hắn là giáo bá thì tốt rồi, nhưng hắn lại là tiểu đệ của giáo bá a. 】
【 Giáo bá: Hôm qua anh thờ ơ với tôi, hiện tại lại quan tâm tôi, anh nghĩ anh là ai! Hahaha tôi cười chết mất, Bùi Thần trợn mắt nói dối, kết quả còn bị người ta vạch trần sót tí nào. 】
【 Thân phận lúc đầu không tốt sao! Kết quả là một, hai phải gọi điện nói chia tay. Bây giờ anh có hối hận không? Hừ, đã chậm! Vợ tôi không phải người anh muốn đuổi thì đi gọi thì tới! 】
Bùi Diễn nhìn về phía thiếu niên, đang định mở miệng liền ngây ngẩn cả người.
Đuôi mắt của thiếu niên đỏ hoe, chân mi tựa hồ vẫn còn chút ẩm ướt.
Có vẻ như...... đã khóc?
Chỉ vì...... Thua trong thi đấu?
Bởi vì vừa rồi thiếu niên đi quá nhanh nên Mạc Nhiên không chú ý tới bộ dáng của cậu. Lúc này hắn theo ánh mắt của Bùi Diễn nhìn xuống, cũng nhìn thấy tình hình hiện tại của thiếu niên.
Mạc Nhiên tựa hồ chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tiến lên một bước nắm lấy tay thiếu niên, duỗi tay đặt lên ngực trái của thiếu niên, giây tiếp theo liền thả lỏng xuống.
Tim...... Vẫn còn đập.
Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn Mạc Nhiên, lại nhìn bàn tay đang đặt trước ngực mình. Sau vài giây, cậu mới phản ứng lại, trực tiếp đem hắn đẩy ra, sau đó tát Mạc Nhiên với vẻ mặt tức giận.
Mặt Mạc Nhiên bị nghiêng sang một bên, vẻ mặt có chút đáng thương.
Thực ra, Mạc Nhiên không phải bị đánh nghiêng mặt mà là hắn nương theo lực đạo của cậu.
Dù sao lực đạo của thiếu niên quá nhỏ, ngay cả đánh mạnh cũng không đủ để làm hắn bị thương. Ngược lại càng giống như chạm vào hắn, tựa như lông chim đang cào ngứa nhân tâm hắn.
Hơn nữa, vừa rồi hắn còn chạm vào tay và ngực trái của thiếu niên, cậu không giống như những người đàn ông khác. Cả người thiếu niên vừa thơm vừa mềm mại, khiến người ta muốn tùy ý ôm cậu vào lòng và ức hiếp.
Mạc Nhiên hơi cúi đầu giấu đi vẻ hưng phấn trong đáy mắt, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ vừa bị tát.
( Trời ơi, cứu con tui)Hắn quay đầu lại nhìn thiếu niên đến tức giận cũng xinh đẹp đến như vậy.
Tựa hồ....càng thêm mê hoặc nhân tâm.
Mạc Nhiên hướng thiếu niên mỉm cười lấy lòng: "Tô ca, em không cố ý đâu, chỉ thấy trên ngực anh có một con sâu lông, nên em mới đưa tay bắt nó lên."
Mạc Nhiên nói xong liền mở bàn tay vừa chạm vào ngực trái của Nguyễn Thanh. Bên trong có một con sâu lông đã chết.
Nguyên chủ sợ hãi lớn nhất chính là loại sâu lông thân mềm này, hiện tại đến phiên Nguyễn Thanh thay đổi sắc mặt.
Cậu lùi lại vài bước, khẩn trương mở miệng: "Nhanh ném nó xuống đi!"
"Ném, ném." Mạc Nhiên nhanh tay ném con sâu lông xuống, giọng nói tràn ngập lấy lòng và tự trách, "Xin lỗi Tô ca, vừa rồi em sai rồi, lẽ ra em nên nói với anh về điều đó trước, thật sự xin lỗi."
Nếu thật sự có một con sâu trên người, nguyên chủ chắc chắn sẽ không chịu nhờ người khác lấy xuống, nên Mạc Nhiên đã xử lý theo cách ngược lại....
Vì thế Nguyễn Thanh hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, mở miệng nói: "Chỉ có lần này."
"Vâng, cảm ơn Tô ca đã tha thứ cho sự vô lễ của em." Mạc Nhiên mỉm cười nịnh nọt, thái độ vô cùng trôi chảy, giống như cách hắn đối xử với Tô Thanh lúc trước.
Nguyễn Thanh nhàn nhã liếc nhìn Mạc Nhiên, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Bùi Diễn ở một bên nhìn, không mở miệng nói lời nào, không nói cho thiếu niên biết Mạc Nhiên từ đầu đến cuối đều đang lừa cậu.
Bùi Diễn không vội, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều không khỏi sốt ruột.
【 Này, nhanh nói đi, Bùi Thần anh không thấy người yêu của mình bị lừa rồi sao! Anh hãy nhanh vạch trần kẻ nói dối đó đi! (҂ "з")】
【 Những gì Mạc Nhiên làm rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của vợ tôi! Hắn đang nói cái gì vậy, con sâu lông a! Tôi thực sự muốn cho hắn thêm vài cái tát nữa. (╬ Ò﹏Ó)】
【 Tức chết đi được, tôi vừa nhìn đã thấy tức, anh còn đứng bên cạnh nhìn, Bùi thần anh xứng đáng không có người yêu! ٩(๑"^"๑)۶】
Dù làn đạn có nói thế nào, Bùi Diễn cũng không đi vạch trần lời nói dối của Mạc Nhiên.
Bởi vì thiếu niên quá tin tưởng hắn.
Dù có vạch trần ra, Mạc Nhiên vẫn sẽ nói rằng đó là do hắn bị nói trúng thẹn quá thành giận, rồi cho châm ngôi ly gián hắn với thiếu niên.
Bùi Diễn nhìn thiếu niên, cẩn thận lấy khăn giấy ra: "Máu của con sâu lông hình như dính trên quần áo của cậu, để tôi giúp cậu lau sạch."
Vẻ mặt Nguyễn Thanh có chút khẩn trương, cậu lập tức giật lấy chiếc khăn giấy trong tay Bùi Diễn, điên cuồng xoa xoa quần áo.
Bùi Diễn cũng không giúp thiếu niên lau hắn chỉ đứng nhìn thiếu niên.
Vẻ mặt của thiếu niên khẩn trương, hiển nhiên bộ dáng hiện tại của cậu không phù hợp với thân phận giáo bá chút nào.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ không hề biết rằng hai từ này lại tương ứng với từ giáo viên.
Rốt cuộc, cũng không có ai dạy cậu... Chỉ vì thua một trận bóng mà lại đi trốn vào một góc và khóc.
Bùi Diễn nhìn thiếu niên vài lần, sau đó quay đầu nhìn Mạc Nhiên nói: "Mày quá bất cẩn, sao có thể giết chết một con sâu cũng không cẩn thận làm dính trên quần áo của anh Tô Thanh? Nếu tao không nói, khẳng định là anh Tô Thanh, sẽ không để ý đến máu của con sâu lông kia đi."
Vẻ mặt Bùi Diễn vẫn luôn thờ ơ, thậm chí giọng điệu bình tĩnh, không hề gợn sóng nhưng lời nói lại tràn đầy sự chỉ trích.
Hơn nữa, những gì hắn nói hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu không phải chính tai nghe được thì khó có thể liên hệ hắn với con
tiện nhânkia đi.
(bà Hạ Bạch Y chứ ai)Bùi Diễn nói xong, vẻ mặt Mạc Nhiên lập tức cứng đờ.
Không chỉ Mạc Nhiên mà khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng giật mình trước câu cách xưng hô "anh Tô Thanh" kia của Bùi Diễn.
Làn đạn bỗng chốc im lặng hiếm thấy.
Nếu người chơi bước vào phó bản, mặc dù đôi khi họ có được một thân phận cụ thể nhưng chỉ có một ít kí ức mơ hồ của NPC.
Chiều cao của Bùi Diễn xấp xỉ 1 mét 86. Dù không biết tuổi cụ thể tuổi nhưng chắc chắn hắn ở độ tuổi đôi mươi trở lên. Đứng trong nhóm NPC này trông chẳng giống học sinh chút nào.
Còn thiếu niên tên Tô Thanh kia tuy là giáo bá nhưng rõ ràng chính là một học sinh cấp 3.
Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng, chỉ sau vài giây, làn đạn đã xuất hiện.
【Trong một thời gian ngắn, tôi không hiểu tại sao Bùi Thần lại có thể gọi thuận miệng như vậy, hay là nên nói về câu anh Tô Thành kia......】
【Tôi cũng vậy, ly nước đang cầm trên tay đã văng khắp người tôi rồi, tôi gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm hoặc bị điếc. ("°ω°")】
【Tôi cảm thấy có thể mình có chút hiểu lầm với Bùi Trần. Làm sao tôi lại cảm thấy anh ấy lạnh lùng và có thể dựa dẫm được? ( ̄□ ̄;)】
【 Bùi Thần: Sao hắn có thể làm như vậy? Không như em, em chỉ biết đau lòng thay cho anh thôi ạ. 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。】
【 Cứu mạng! Tôi không thể nhớ trước đây Bùi Thân trông như thế nào nhưng bây giờ trong đầu tôi tràn ngập dòng chữ "Tô Thanh anh". 】
Bùi Diễn trực tiếp tắt làn đạn, vẻ mặt không có chút thay đổi nào.
Thiếu niên quá mức đơn thuần, dường như cậu chỉ nghe lọt tai chiêu này.
Vì thế hắn đã học chiêu của Mạc Nhiên và thực sự dùng khá tốt.
Bùi Diễn vừa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt thiếu niên chuyển sang nhìn Mạc Nhiên, hiển nhiên đã nghe được lời hắn nói.
Tô Thanh lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhiên, xoay người rời đi.
Mạc Nhiên nhìn thấy vậy, âm trầm nhìn Bùi Diễn một cái, rồi lập tức chạy theo: "Tô ca, xin chờ chút! Anh nghe em giải thích đã!"
"Thật sự rất đáng yêu phải không?" Bùi Diễn vừa định rời đi, bên tai vang lên một giọng nam có chút sủng nịnh.
Một giây trước khi giọng nói của hắn vang lên, Bùi Diễn lắc người kéo khoảng cách.
Tiêu Thời Dịch vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, "Thật đáng tiếc."
Nói xong hắn cất dao, quay người bỏ đi, như thể người vừa muốn giết ban nãy không phải mình.
Biểu tình của hắn hoàn toàn không giống một NPC cấp ba đơn giản, có chút điềm tĩnh và đáng sợ.
Bùi Diễn chỉ nhìn hắn đi xa mà không có đi theo.
【 Đáng sợ quá, chúa ơi! Đổi lại người chơi khác nhất định sẽ bị dao đâm chết, này mẹ nó là cái phó bản gì, không phải nói là thể loại thần quái sao!? Vì cái gì mà các NPC còn sẽ lấy dao đam người chơi!? ٩(;ʘ¿ʘ;)۶】
【 Tôi đã đoán từ trước rằng cái NPC tên là Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch thật kỳ lạ. Họ không hề giống học sinh trung học chút nào. Tôi muốn biết, ở phó bản này có được phép làm tổn thương NPC không? Nếu một NPC có thể tùy ý giết người chơi, nhưng người chơi lại hoàn toàn không thể đánh trả, điều đó chẳng phải đặc biệt nguy hiểm sao? ("°ω°")】
【Lại còn có quỷ không biết ở đâu ra, đây là phó bản trung cấp sao? Độ khó này hoàn toàn không giống một phó bản ở trình độ trung cấp. 】
【Lầu trên nói đúng, ngay từ đầu đây đã là phó bản trung cấp, bây giờ nó đã thay đổi, tôi chỉ ra ngoài xem, nó đã trở thành một phó bản trung cấp đang thăng cấp.{ノ。⊍_⊍。}ノ 】
【Không, không phải việc thăng cấp từ phó bản cấp trung cấp lên phó bản cấp cao cần có cần thời gian và cơ hội sao? Tại sao lại đột nhiên phải tăng cấp? Người chơi đã làm gì? Sao tôi vẫn chưa phát hiện được gì nhỉ? 】
......
Nguyễn Thanh quay thẳng vào lớp. Lúc này trong lớp không có ai.
Nguyễn Thanh vừa bước vào lớp thì phát hiện bàn của mình đã bị ai đó chạm vào, góc nhìn ra ngoài hơi lệch.
Giống như có người đang tìm thứ gì đó trong bàn làm việc của cậu, khi rời đi không cẩn thận đụng phải chiếc bàn.
Tuy nhiên, cũng có thể có ai đó trong lớp đang chơi đùa và vô tình va vào bàn của cậu nhưng khả năng này rất thấp.
Nhũng người trong lớp học này không ai dám đùa giỡn quanh bàn cạnh cậu cả.
Nguyễn Thanh bất động thanh sắc ngồi xuống, cũng không đi kiểm tra xem bị lấy cái gì. Rốt cuộc, bên cạnh cậu còn có người đi theo cậu cố gắng giải thích mà.
Khi chơi bóng rổ, Nguyễn Thanh biết Mạc Nhiên có vấn đề. Kỹ năng của hắn không giống như một học sinh trung học bình thường.
Ngay khi Mạc Nhiên chạm vào ngực trái, Nguyễn Thanh xác định được một điều: Mạc Nhiên biết trong gương có quái vật.
Nghĩ kĩ về việc bước vào nhà vệ sinh, Mạc Nhiên vẫn luôn ở bên ngoài, nhưng vừa bước vào bên trong lại dừng lại.
Hiển nhiên có trình độ hiểu biết, ước chừng ngay cả quy tắc của quái vật xuất hiện trong gương cũng biết.
Nhưng vì sao Mạc Nhiên lại không sợ quái vật trong gương?
Tim của Mạc Nhiên vẫn ở bên trái, hiển nhiên không có gì thay đổi.
Có phải vì hắn tương đối mạnh mẽ? Hay nói... hắn đã giết con quái vật thuộc về hắn ở trong gương?
Nguyễn Thanh có khuynh hướng nghĩ theo vế sau. Mạc Nhiên đã giết chết con quái vật trong gương vốn thuộc về mình. Rất có thể vì giết được con quái vật trong gương nên hắn có được một số khả năng khác với người thường.
Không chỉ có hắn, mà Tiêu Thời Dịch cũng vậy.
Chỉ cần suy luận này là đúng thì có nghĩa là con quái vật trong gương có thể bị giết.
Nguyễn Thanh tựa hồ đang suy nghĩ sờ sờ viên hồng bảo thạch bên tai trái. Cậu không muốn nghe lời giải thích của Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên bây giờ có chút mất kiểm soát.
Hắn mang con sâu trên người nên Nguyễn Thanh có thể dễ dàng đoán được hắn muốn làm gì.
Cậu nghĩ hắn đang đe dọa cậu.
Nếu chỉ là nguyên chủ, "hắn" có thể cho rằng Mạc Nhiên chỉ muốn trả thù "hắn", nhưng Nguyễn Thanh khó có thể nghĩ như vậy.
Tiếp tục chung sống với Mạc Nhiên chắc chắn sẽ gây ra vấn đề. Muốn kiềm chế hắn thì phải tìm thấy nhược điểm của hắn.
"Tô ca, em thật sự không phải cố ý, lúc đó ta chỉ là quá thiếu kiên nhẫn mà thôi." Mạc Nhiên vội vàng giải thích, sợ Nguyễn Thanh hiểu lầm.
"Được rồi, không cần nói thêm nữa." Nguyễn Thanh sốt ruột mở miệng cắt ngang lời giải thích của Mạc Nhiên, rõ ràng là có vẻ không muốn nghe xong.
Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Bạch Y
Điện thoại di động reo hồi lâu nhưng không có ai trả lời.
Nguyễn Thanh nhìn về phía Mạc Nhiên, "Y Y vừa đi mua yên cho đồ cho tôi, nhưng đến giờ vẫn chưa về, cậu đi tìm người đi."
Mạc Nhiên thấy thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu: "Vâng, Tô ca."
Nói xong, Mạc Nhiên đi ra khỏi lớp, hiển nhiên là đi tìm một người đàn em khác.
Sau khi không nhìn thấy Mạc Nhiên, Nguyễn Thanh hơi ngả người ra sau, liếc nhìn bàn làm việc, ánh mắt dừng trên một đồ vật.
Bên cạnh bàn là một mảnh giấy được gấp lại. Giấy đó là giấy nháp thông thường.
Khi Nguyễn Thanh rời trường ngày hôm qua, cậu ấy không có mảnh giấy này. Rõ ràng là sau khi anh ấy rời đi ngày hôm qua hoặc hôm nay, có người đã đặt nó vào đó.
Nguyễn Thanh lấy tờ giấy ra và mở ra.
Tờ giấy nháp thô được gấp thành hình tam giác màu vàng, dùng bút đỏ vẽ vài hoa văn trên giấy, tựa hồ đó là một lá bùa.
Nhưng trên bản thảo trên giấy chỉ viết được một câu.
【Nếu không muốn chết, hãy mang theo lá bùa trên người.】
Nguyễn Thanh nhìn rõ những gì viết trên tờ giấy phía sau tấm vi phạm.
Ai đang giúp đỡ cậu?
Nhóm người chơi đó?
Người chơi đã kiếm được điểm thực sự có thể chỉ đạo hệ thống trò chơi trao đổi chỗ dựa này hoặc chỗ dựa kia.
Có vẻ như nhóm người chơi không ngốc như vậy. Họ chỉ mới bước vào phó bản hai ngày đã xác định được tình huống hiện tại của phó bản,
Nguyễn Thanh cầm lấy lá bùa cầm trên tay, nỗi bất an trong lòng đã tiêu tan đi một chút.
Cậu có chút cảm động.
Nguyễn Thanh Biên đặt lá bùa trước chân đỡ "Thời Biểu trung" của phó bản trước, âm thầm khen ngợi trong đầu.
【Hệ thống, các người chơi trong phó bản thực sự là những người tốt. Cả hai phó bản đều có người chơi tặng đồ cho tôi. o(≧▽≦)o】
Hệ thống: "......"
Hệ thống nhìn Nguyễn Thanh cẩn thận đeo bùa trên cổ, kiên quyết khuyên hắn không nên lấy.
Nhưng cái này nhắc đến phó bản tin tức, nó không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nói mơ hồ.
【...... Thực ra người chơi không tốt như cậu nghĩ đâu. 】
Nhưng Nguyễn Thanh tựa hồ không hiểu hàm ý gì, trịnh trọng nhét "Thời khóa biểu" vào trong quần lót.
Hệ thống cũng không quá ngạc nhiên. Đoán chừng cho dù cậu hiểu được ý nghĩa vẫn sẽ không từ bỏ tấm bùa này.
Cuối cùng, thiếu niên không ngừng tự lừa dối mình, tự thôi miên mình một cách tàn nhẫn.
Vì rõ ràng là cậu sợ quỷ đến cực điểm.
Nguyễn Thanh lấy bật lửa trong túi ra, châm thẳng tờ giấy nháp vào lửa.
Nguyễn Thanh ném tờ giấy xuống đất, nhìn tờ giấy đang cháy, trong đầu nói: 【Hệ thống, cậu cảm thấy đạo cụ cậu bán cho tôi có hữu dụng sao? 】
Hệ thống: 【...... Đạo cụ khẳng định không có vấn đề. 】
Nguyễn Thanh lạnh lùng mở miệng, 【Nói cho tôi biết có dùng được hay không. 】
Hệ thống: 【...... Không có. 】
Lúc đầu, phòng tắm vẫn có thể giải thích là do vấn đề của chính nguyên chủ, nhưng khi cậu quay lại trường học, rõ ràng "Hồng Nguyệt" dường như không có tác dụng gì.
Nhưng hệ thống vẫn không cho rằng đạo cụ có vấn đề. Đạo cụ chắc chắn có thể che đậy các đặc điểm hình thể. Nếu chúng không hoạt động, chắc chắn là do một yếu tố nào đó tác động.
Nguyễn Thanh cười lạnh nói: 【Đạo cụ là các cậu đưa cho tôi, còn làm cho tôi bị nợ mấy ngàn tích phân. Bây giờ cậu nói với tôi rằng nó vô dụng? 】
* Định đổi xưng hồ mày- tao vs hệ thống mà tui thấy cái này thân thiết, dễ thw hơn nên từ chap giữ nguyên vậy nha.【Tôi đã báo cáo với hệ thống chính của trò chơi, hệ thống chính hiện tại đã phản hồi hai phương án, thứ nhất là hệ thống trò chơi sẽ lấy lại đạo cụ "Hồng Nguyệt", điểm sẽ được trả lại cho người chơi, thứ hai, Hệ thống trò chơi đã điều chỉnh chức năng của "Hồng Nguyệt" giống với các đạo cụ cấp cao giúp ngăn chặn các cuộc tấn công của quỷ quái. 】
【Người chơi nên chọn cái nào? 】
Không cần suy nghĩ, Nguyễn Thanh đã chọn loại thứ hai.
【Hiệu ứng của đạo cụ đã được cập nhật.
Đạo cụ: Hồng Nguyệt (đạo cụ cấp B)
Tác dụng: Ngăn chặn sự tấn công từ quỷ quái.
Hạn chế: Đạo cụ thụ động, một phó bản chỉ có thể được sử dụng một lần. 】
Bản thảo chỉ có một trang, nhanh chóng bị đốt thành tro.
Mạc Nhiên không tự mình đi tìm người, mà là sai một đàn em khác đi tìm nên trở về rất nhanh.
Mạc Nhiên trở về, liếc nhìn đống tro tàn trên sàn rồi nhìn Nguyễn Thanh, "Anh ơi, bạn cùng lớp Hà hình như có dạy, đoán chừng ở nhà có việc phải làm, nếu không em sẽ đi cùng anh Tô.." Chúng ta đi mua yên ngựa nhé?"
Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đã đến giờ ăn trưa rồi.
Mạc Nhiên gật đầu, không có ý kiến gì: "Ăn trưa xong chúng ta đi."
Nguyễn Thanh vốn định đi đến quán ăn nhưng kết quả bị Mạc Nhiên dẫn đến cổng trường. Anh ta phản ứng rằng nguyên chủ chưa từng ăn ở phòng ăn.
Tuy nhiên, việc xác định con quái vật trong gương là trung tâm của phó bản cũng có nghĩa là suy đoán trước đây của cậu về tên sát nhân điên cuồng là sai, nên trong tấm gương không có gì cả, miễn là bản thân không ở trước gương, sẽ không có vấn đề gì cả.
Thế là Nguyễn Thanh liền theo Mạc Nhiên đến trường.
Cổng chính của trường là đường phố. Bây giờ đang là buổi trưa, trên đường có rất nhiều ô tô, người đi bộ cũng rất nhiều.
Vốn dĩ đang là đèn xanh nhưng do có một chiếc xe mất lái đã lao tới đây.
Nguyễn Thanh vốn định chạy sang đường bên cạnh nhưng do có người khác cố tránh xe nên anh và Mạc Nhiên trực tiếp tách ra.
Cậu trực tiếp đi đến thẳng con hẻm nhỏ phía bên kia đường.
Tất nhiên, đây chính là một cơ hội để cậu có thể tách ra với Mạc Nhiên. Cậu không muốn lãng phí thời gian ngốc cùng hắn.
Mặc dù Mạc Nhiên có chút điên cuồng hoàn toàn không có cái gì được gọi là đạo đức. Tuy rằng hiện tại còn chưa điên trên người cậu, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn.
Nguyễn Thanh trực tiếp cài đặt chế độ im lặng rồi bước vào con hẻm nhỏ.
Các người chơi đều là học sinh, chứng tỏ trường học rất có thể sẽ là trung tâm của phó bản. Đối với trường học, thứ bảy và chủ nhật là một ngày đặc biệt.
Dù sao thời gian thi đấu là mười ngày, ngày hôm sau là thứ bảy, đây cũng không hẳn là trùng hợp, có lẽ hai ngày này chính là cơ hội tốt nhất.
Có lẽ đạo cụ và bùa chú đã tạo cho Nguyễn Thanh niềm tin, nên cậu chuẩn bị quay lại trường xem có tìm được tin tức gì quan trọng không.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi ngõ nhỏ, Nguyễn Thanh đã hối hận khi đã tách ra khỏi Mạc Nhiên.
Bởi vì cậu đã gặp cướp.
Người đàn ông đeo mặt nạ và cầm dao đối mặt với Nguyễn Thanh, giọng khàn khàn mở miệng nói: "Giao mọi thứ có giá trị trên người cậu ra đây!"
Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông cầm dao trước mặt, hơi cúi đầu tránh để người đàn ông nhìn thấy bộ dạng của mình, sau đó đưa điện thoại di động và tiền trong túi.
Ngay cả chiếc bật lửa cũng được đưa qua.
Nguyễn Thanh không muốn vội vàng, nhưng lúc này trong ngõ chỉ có cậu và người đàn ông, không ai có thể giúp cậu.
Cho dù cậu không đưa thì người đàn ông cũng sẽ ép cậu đưa.
Hơn nữa, cho dù nguyên chủ cũng sẽ lựa chọn giao đồ, vì dù sao nguyên chủ cũng rất rõ ràng là "hắn" dựa vào quyền lực ức hiếp người, đơn giản mà nói đằng sau hậu trường hiển nhiên không có cách nào giúp "hắn"ngay lập tức được.
Cho nên cậu nhất định sẽ nhận thua trước, sau đó sẽ tùy ý trở về báo thù.
Hơn nữa, nếu Nguyễn Thanh không đưa, hậu quả nếu bị đàn ông đó để ý có thể sẽ nghiêm trọng hơn, vì vậy không bằng giao hết rồi nhanh chóng đuổi người đàn ông đó đi.
Trên người cậu hiện giờ không có tiền mặt. Tiền của cậu đều nằm trong thẻ ngân hàng, mà thẻ ngân hàng của cậu lại nằm trên người "Hạ Bạch Y".
Vì vậy, thứ duy nhất đáng giá trên người cậu là chiếc điện thoại di động và chiếc bật lửa.
Nhưng rõ ràng người đàn ông này không hài lòng với thứ đó.
Hắn nhìn thiếu gia Kiều Kiều trước mặt, đưa con dao trong tay lại gần một chút, "Tôi khuyên cậu nên thành thật hơn một chút! Hãy giao mọi thứ có giá trị ra!"
"Đó là tất cả." Nguyễn Thanh cúi đầu, thấp giọng mở miệng.
Người đàn ông cười lạnh: "Tốt nhất cậu đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm đâu."
Nguyễn Thanh khẽ mím môi, thấp giọng mở miệng: "Tôi đã đưa hết cho anh."
Người đàn ông không tin, trực tiếp đưa tay ra, như muốn khám xét trên người Nguyễn Thanh
. (Cưng dám! (╬ Ò﹏Ó))* Edit có lời muốn nói: Đang edit bằng laptop còn gặp mưa dột nữa huhu, mà còn không tới nửa chap là xong nên tui cố hoàn thành cho các bà đó. Tui vừa che vừa gõ nên hơi lâu một tí mấy bạn đừng giận do tui ra lâu nha huhu σ(≧ε≦σ) ♡