Trở Thành Tra Công Trong Văn Ngược Tra

Trở Thành Tra Công Trong Văn Ngược Tra - Quyển 1 Chương 1: Đồng bọn chính nghĩa




Bên trong biệt thự.



Đường Tô cắn chặt môi dưới, bai bàn tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo, cực lực che dấu nội tâm luống cuống cùng mờ mịt.



Khuôn mặt nhỏ trắng bệt như tuyết.



Thiệu Thốc thấy tay cậu run tới kịch liệt, trong lòng dấy lên một tia tia thương tiếc cùng không đành lòng: "Tô Tô, cậu vẫn ổn đó chứ?"



Đường Tô lạnh rung nhìn qua hắn một chút, lộ ra một nụ cười hư nhược: "Không có chuyện gì, tớ vẫn ổn..."



"Phi! Cậu nhìn một chút bây giờ cậu thành cái dạng này, có đáng giá không? Vì cái tên khốn kia!"



Thiệu Thốc một phen nắm chặt tay Đương Tô, tức giận tới vành mắt đều đỏ.



Đường Tô yếu ớt nói: "Thật sự không có việc gì..."



Thiệu Thốc trong lòng càng thêm tức giận.



Đường Tô thấy hắn như vậy, trong lòng thế nhưng vô cùng cao hứng.



【túc chủ! Thiệu Thốc đối với ngươi độ thiện cảm tăng 15%, hiện tại là 80%, đã là tình căn thâm chủng! 】Hệ thống 999 ở trong đầu cùng Đường Tô đối thoại, bộ dáng hệ thống là một con sóc con với cái đuôi xõa tung, nhìn qua đáng yêu cực kì, 【 nhiệm vụ chi nhánh: Lấy được ái mộ của Thiệu Thốc còn thiếu một chút liền có thể hoàn thành. 】



Đường Tô trong lòng hơi vui, nhưng mặt ngoài vẫn luôn duy trì một bộ dáng yếu đuối đáng thương.



Cậu lúc đầu không sai biệt lắm chỉ là một tên điểu ti *, dưới sự ngẫu nhiên nhận được hệ thống 999 liền trở thành một đấu sĩ ngược tra.



(* Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. Không có thống kê chính thức về số lượng.)



Trên thế giới này có rất nhiều tra công cặn bã, bọn hắn tùy ý trà đạp tình cảm của nhóm tiện thụ, đem thụ ngược đãi đến sống không bằng chết, oán hận chất chứa cực sâu. Vì thế, nhóm hệ thống ngược tra ra đời.



Mà Đường Tô, liền bị hệ thống ngược tra vạn nhân mê 999 chọn lựa, tới đóng vai những tiện thụ kia, thay thế bọn hắn đi ngược cặn bã công!



Thân phận của cậu bây giờ là một tên công tử phú nhị đại, thầm mến tra công thế giới này đã lâu. Đối phương lại là một tên nhị thế tổ khác, trời sinh tính cách hào sảng không bị trói buộc. Nguyên chủ vì đối phương thậm chí không tiếc cùng gia tộc đoạn tuyệt, nhưng đối phương lại không có chút lương tâm nào, vừa đối với Đường Tô liên tiếp lấy lòng làm như không thấy, một bên thế nhưng lại bao nuôi tiểu minh tinh.



Trước đó không lâu, nguyên chủ đi tới tham dự tệc đóng máy bên đoàn làm phim của tểu minh tinh kia, nghĩ muốn cùng tra công nói chuyện một chút, lại trời xui đất khiến, thay thế tiểu minh tinh uống rượu bị hạ thuốc. Sau khi ý loạn tình mê, nguyên chủ đi nhầm gian phòng của đạo diễn, bị đạo diễn nhầm là MB* mà mạnh mẽ thượng. Sau khi tỉnh lại, người liền đổi thành Đường Tô cậu.



(*MB: Moneyboy, bác nào còn trong sáng xin gg sama)



Mà Thiệu Thốc này, là thanh mai trúc mã của nguyên chủ. Vẫn là hắn tìm được Đường Tô một thân tàn tạ, đem đem người cứu lại.



Sau đó, Đường Tô cũng bởi vì bị thương ở mặt sau mà nằm viện mấy ngày, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh mà hệ thống đưa ra, xoát ở Thiệu Thốc không ít độ thiện cảm.



Hiện tại, cậu muốn đi làm nhiệm vụ chủ tuyến: Lấy được sự hối hận của tra công.



...



Cộc cộc cộc.



Hai người đang chạy trong biệt thự lớn, Đường Tô thân thể yếu đuối, Thiệu Thốc thấy cậu chạy một hồi bắt đầu há miệng thở đốc, trong lòng càng là thương tiếc tiểu nhân nhi quật cường này.



Không bao lâu sau, hai người cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng ngủ chính ở tầng ba.



Nhìn cánh cửa lớn bằng gỗ trang hoàng hoa mỹ kia, Thiệu Thốc trong lòng xoay ngang, nhớ tới đối phương đối với Đường Tô bạc tình bạc nghĩa, nhất thời khí huyết dâng lên.



Hắn trực tiếp nhấc chân, một cước hướng cửa lớn đạp tới!



"Lý Tạ Hiên, cái tên vương bát đản ngươi, cút ngay ra cho ta!" Thiệu Thốc hùng hùng hổ hổ, "Tô Tô cậu ấy vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, ngươi ngược lại được lắm! Cậu ấy còn đang bệnh, ngươi liền đem người về nhà bao dưỡng làm loạn..."



Thiệu Thốc nói nói còn chưa dứt lời, nhìn đến cảnh tượng bên trong căn phòng, tròng mắt trừng tới nỗi muốn rơi ra.



Trong phòng ngủ một mảnh sạch sẽ, không có giường lớn ba mét, cùng không có cảnh tượng gối chăn điên đảo, thậm chí ngay cả mùi vị nào đó không thể miêu tả cũng không có.



Cửa sổ sát đất nửa mở, ánh nắng trút xuống, chiếu vào bên trong gian phòng, thậm chí còn có chút hương vị sáng sủa sạch sẽ.



Tiểu minh tinh vẻ ngoài xinh đẹp bày ra khuôn mặt khổ đại cừu thâm ngồi tại bàn sách bày trước cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách thật dày còn đang lật. Mà trên bàn sách, cũng bày đầy sách vở hình thức khác nhau.



Đối tượng công lược chính, Đường Tô ôm tay, không kiên nhẫn hướng tiểu minh tinh gào thét:



"Mau nhìn sách! Thầy giáo chuyên nghành nếu như lại nói ngươi không thể qua, ta liền để cho ngươi chép tới khi nào nhớ thì thôi a!"



"Ta cho ngươi tài nguyên cho ngươi nhân mạch là trông cậy vào ngươi kiếm tiền cho ta, không phải để ngươi đi làm bình hoa, lần trước Tôn đạo còn chưa có đem ngươi mắng tỉnh? Có chút lòng tự trọng có được hay không! Lần sau diễn tốt cho ta, đem mấy lời hắn mắng tạt trở lại!"



"Đến, ta hỏi ngươi, phái phương pháp, phái trải nghiệm cùng phái biểu hiện có đặc điểm gì khác nhau?"



Nghe được tiếng động truyền tới nơi cửa, "tra công" mới chậm rì rì quay đầu lại.



Hắn có một khuôn mặt đoan chính tuấn mỹ, tựa như mặt của một tên phản diện thần kinh trong sách giáo khoa.



(L: Tác giả miêu tả truất thật)



Thấy người tới là Đường Tô cùng Thiệu Thốc, hắn có chút kinh ngạc nói: "Hai người các ngươi đến nhà của ta làm gì? Còn nữa, ai mở cửa cho các ngươi?"



Thiệu Thốc há hốc mồm: "Ngươi... Ngươi đang làm gì..." Không phải là nên cùng tiểu yêu tinh đang được bao nuôi đánh nhau hay sao?



"Làm gì?" Đối phương giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, gõ bàn một cái nói: " Thúc giục hắn đọc sách a!"



Thiệu Thốc: "... "




Đường Tô: "... "



Người bị tra công ép mặt lên bàn đọc sách sụp đổ kêu to lên: "Lý Tạ Hiên, đại gia anh, anh là kim chủ của tôi chứ không phải cha ruột tôi, a!"



....



Lý Tạ Hiên chính là người được hệ thống nhận định " Tra công."



Hắn là thế hệ thứ ba đang hồng lên của Hồng Miêu, đặt ở đế đô khắp nơi đều là long xà hỗn tạp này cũng có thể được tôn xưng một tiến thái tử gia.



Dung mạo anh tuấn, gia thế hiển hách, không thể nghi ngờ là một kẻ tiêu chuẩn cao xứng đáng xếp vào bản nhân sinh người thắng.



Sinh ra trong đãi ngộ như thế nhưng Lý Tạ Hiên không hề buông thả, trở thành một tên nhị thế tổ bất học vô thuật, mà ngược lại hắn càng thêm chăm chỉ khắc khổ.



Trí thông minh Hắn cực cao, lại tài trí nhanh nhẹn, chỉ mới hai mươi tám tuổi, liền đã lấy được bằng cấp của ba trường học quốc tế nổi danh. Thậm chí còn tự mình dốc sức bắt đầu lập nghiệp, không hề mượn nhờ năng lực Lý gia, một tay thành lập nên ngành công nghiệp truyền thông hàng đầu trong nước Hoa thị.



Nhưng chính là nhân vô thập toàn, Lý Tạ Hiên mặc dù ưu tú như thế, nhưng... Phương diện Tính cách lại phi thường quái dị.



Hắn khi thì không chút biểu lộ, khi thì lại hỉ nộ vô thường.



Mặc dù quanh năm đều có bao nuôi tiểu minh tinh xinh đẹp, nhưng lại chưa hề chạm qua bọn họ, thuần túy làm thành bình hoa mà nuôi.



Thậm chí bên ngoài còn có tinh đồn, Lý Tạ Hiên là người tính cách lãnh đạm, hay còn, hắn thật ra là một kẻ yêu thích SM.



(L: không phải nên đồn ảnh bị bất lực sao???)



Hắn cho nhóm tiểu minh tinh đãi ngộ về sinh hoạt, mặc dù xa cách nhưng lại không mất ôn nhu, nhưng khi đối phương động tâm, lại tàn nhẫn vứt bỏ.



Say mê quyền mưu, hưởng thụ truy phủng, chà đạp thực tình.



Hắn cao cao tại thượng, giống như là một vật tỏa sáng kiêu ngạo, chế nhạo mà nhìn nhóm tiện thụ đối với hắn tre già măng mọc.



Ấn theo ngược tra vạn nhân mê hệ thống giải thích, hắn chính là tên tra công khoác lên tấm da ôn nhu.



Nhưng mà...



Dường như người này lại cùng với tin đồn bên ngoài lại khác rất xa.



Tiểu minh tinh một mặt khổ đại cừu thâm bị Lý Tạ Hiên ấn ở trước bàn sách mà đọc sách, còn hai người Thiệu Thốc cùng Đường Tô lại là đồng thời xấu hổ.



Bọn họ là tới bắt gian, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bỗng có cảm giác vô lực như một quyền đánh vào bông vậy.



Lý Tạ Hiên ôm tay mà đứng, không nhịn được nói: "Tùy tiện xông vào trong nhà người khác, Đường Tô, giáo dưỡng của ngươi rời nhà đi ra ngoài rồi sao? Mặt còn trắng như thế, thân thể không tốt? Thiệu Thốc ngươi cũng không ra gì, Đường Tô càn quấy, ngươi cũng quậy theo cậu ta?"




Trong đầu Đường Tô hệ thống ngược tra vạn nhân mê 999 điên cuồng kêu to lên: 【túc chủ không xong! Lý Tạ Hiên nguyên bản đối với ngươi độ thiện cảm 15%, hiện tại đã tụt xuống 5%! Độ ngược tâm càng là trực tiếp về 0, làm sao bây giờ? 】



Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Đường Tô căng thẳng trong lòng, chợt lộ ra một nụ cười nhát gan mà hư nhược: "Tạ Hiên ca... Em ở trong bệnh viện rất nhiều ngày, anh đều một mực không đến thăm em... Em nghe bọn họ nói, anh chỉ chú ý tiểu minh tinh anh bao dưỡng, cho nên em..."



Cậu gục đầu xuống, lã chã chực khóc, làm Thiệu Thốc cùng cậu đứng chung một chỗ trong lòng run lên, nhịn không được thương tiếc vạn phần.



Ai ngờ Lý Tạ Hiên lại nói: "Đường Tô, tôi và cậu chỉ là quen biết mà thôi đi, có cũng chỉ là nhà cậu cùng nhà tôi có chút làm ăn qua lại. Cậu ngã bệnh, lại không nói, tôi làm làm sao biết cậu nằm bệnh viện? Cậu đến lên án tôi làm gì? Cậu cho mình là cảnh sát Thái Bình Dương à, sao lại muốn khoa tay múa chân sinh hoạt cá nhân của tôi?"



Thiệu Thốc giận dữ: "Lý Tạ Hiên! Ngươi dùng lý lẽ hùng hồn khi dễ Đường Tô như thế, có còn là nam nhân hay không!"



Lý Tạ Hiên liếc nhìn hắn một cái: "Cậu ta bệnh nặng mới khỏi ngươi liền mang theo người chạy loạn khắp nơi, Thiệu Thốc, vậy ngươi có còn là nam nhân hay không? Hơn nữa nhìn cơn tức này của ngươi, tình cảm ngươi đối với Đường Tô chắc cũng không phải là của một người nam nhân?"



Thiệu Thốc nhất thời yên lặng, hắn cãi lại nói: "Là Tô Tô nói cậu ấy muốn đến gặp ngươi, cho nên ta..."



"Ngươi biết đảoTần Hoàng* vịnh Bột Hải **không?" Lý Tạ Hiên lại hỏi.



(* Đảo Tần Hoàng: Là một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, tương truyền ngày xưa Tần Thủy Hoàng muốn được trường sinh bất tử, nghe nói ngoài khơi xa có một hòn đảo tiên có thể cầu dược cải lão hoàn đồng, ông ta đã cho một đội quân dong thuyền tìm kiếm. Chiếc thuyền ấy một đi không trở lại, nên cũng chẳng ai biết được hòn đảo ấy có thật hay không, nhưng nơi Tần Thủy Hoàng cho quân xuất hành ra khơi giờ được gọi là thành phố Tần Hoàng Đảo.



**Vịnh Bột Hải: Là một trong ba vịnh tạo thành biển Bột Hải ở phía Bắc Trung Quốc. Vịnh tiếp giáp với tỉnh Hà Bắc và thành phố Thiên Tân.)



"Cái gì?" Thiệu Thốc có chút lờ mờ.



Lý Tạ Hiên chỉ chỉ trán của mình: "Ta cảm thấy ngươi có thể đi nơi đó cùng nhóm cá heo chơi đùa, ta đập ngươi một cái ngươi đập ta một cái, bị cái đuôi của bọn nó nện một phát, đại não giống như cái rây của tên lốp xe thứ năm như ngươi có lẽ sẽ có chút thanh tỉnh đó."



Tiểu minh tinh đang gục đầu xống bàn ngẩng lên: "Cái lốp xe thứ năm là gì?"



Lý Tạ Hiên mặt không biểu tình: "Lốp xe dự phòng."



Thiệu Thốc: "..."



Lý Tạ Hiên cười nhạo một tiếng: " Một chút tâm tư kia đối với Đường Tô cũng đừng che giấu, tiểu tử này muốn ngươi cùng cậu ta đi tìm nam nhân khác, có suy nghĩ qua cảm thụ của ngươi hay chưa? Hay là nói, ngươi cũng vui vẻ đến làm lốp xe dự phòng? Đã như vậy, cũng chớ lăn bánh xe tới trước mặt ta mà tìm mất mặt xấu hổ!"



Hai tay Thiệu Thốc rũ xuống bên cạnh chân không tự chủ được mà nắm chặt lại.



【 làm sao làm sao bây giờ a túc chủ! 】 Hệ thống 999 kiểu dáng con sóc nhỏ lại bắt đầu kêu to lên, 【 độ thiện cảm của Thiệu Thốc đối với ngươi giảm tụt xuống, hiện tại chỉ có 50 %! Nhiệm vụ chi nhánh trực tiếp phán định thất bại! Cái tên Lý Tạ Hiên này... Thật là một tên đại tra công không biết xấu hổ! 】



Đường Tô khẽ cắn môi: "Tạ Hiên ca, anh thật vô tình như vậy sao..."



Lý Tạ Hiên trừng mắt lên: "Hiện tại là các ngươi không nói hai lời tới quấy rầy cuộc sống riêng tư của ta, làm sao liền biến thành ác nhân cáo trạng trước rồi? Rõ ràng là ngươi cố tình gây sự mà?"



" Tạ Hiên ca..." Đường Tô nhanh muốn khóc.




Lý Tạ Hiên giật giật khóe miệng, chẳng muốn quan tâm tới cậu ta.



【 túc chủ đi nhanh đi! 】Hệ thống vạn nhân mê 999 cũng muốn khóc, 【Lý Tạ Hiên độ hảo cảm đối với ngươi đã thành số âm, mà Thiệu Thốc bên kia cũng rơi mất 20%, hiện tại trực tiếp phán định nhiệm vụ chi nhánh thất bại, chúng ta về trước nghĩ biện pháp đi! 】



Đường Tô thất hồn lạc phách bỏ đi, Thiệu Thốc đứng tại chỗ nhìn xem bóng lưng nhỏ yếu hồi lâu, bỗng dưng nhịn không được tự chất vấn bản thân: Vì cái gì hắn lại đối với Đường Tô bạch nhãn lang chỉ lo cho bản thân mình này luôn thương tiếc không thôi?



Nhưng ngẫm lại tổn thương trên người đối phương, hắn vẫn chỉ có thể cắn răng đi theo.



Lý Tạ Hiên nói thêm một tiếng: "Nhớ kỹ đóng cửa!"



Thiệu Thốc: "..."



Đợi sau khi hai người rời đi, Lý Tạ Hiên mới tìm lấy ra điện thoại, gọi một cuộc cho đặc trợ nhà mình: " Vu đặc trợ sao? Đúng, là ta. Giúp ta tìm một quản gia thêm lần nữa, quản gia hiện tại một chút chức nghiệp tu dưỡng đều không có, thế mà tùy tiện để người xa lạ vào nhà, ta phải đem hắn thôi việc."



Đợi hắn cúp điện thoại, tiểu minh tinh mới cầm sách cười đùa một tiếng: " Ngài đây là bị người ta ăn vạ sao? Tạ, Hiên, ca?"



Lý Tạ Hiên đưa tay đem y nhấn trở về trước bàn sách: "Đọc sách cho ta!"



Đến tột cùng từ lúc nào bắt đầu như vậy? Lý Tạ Hiên nghĩ đến.



Hắn sau khi bởi vì sự cố một lần kia mà bỏ mình, gặp cái "Tồn tại" nọ, sau đó liền phát hiện mình lại phải không ngừng tiến vào hết thế giới này tới thế giới khác.



Ở bên trong những thế giới này, hắn gặp phải rất nhiều người nắm giữ hệ thống giống như Đường Tô vậy.



Đồng thời, dưới tình huống hệ thống không hề phát hiện, hắn cảm nhận được sự tồn tại của những hệ thống này, nhìn trộm đối thoại giữa hệ thống với túc chủ, cùng một chút cái gọi là kịch bản đại khái.



Những hệ thống kia thiên kì bách quái *, có khóc lóc om sòm bán manh, có trầm mặc ít nói, nhưng đều không ngoại lệ, đều có một điểm giống nhau: Nhất định sẽ yêu cầu túc chủ làm nhiệm vụ.



( *Thiên kì bách quái: Vô cùng kỳ quái)



Mà nhiệm vụ then chốt, đại bộ phận là --



Xoát hảo cảm, ngược tra công, nghịch tập đi đến đỉnh cao nhân sinh.



Lúc đầu những sự tình này đều không quá mức quan hệ tới Lý Tạ Hiên, hắn luôn nhất quán không xen vào chuyện bao đồng, nếu là cùng nhóm túc chủ, những người nắm giữ hệ thống đi trên cùng một đường, hắn hoàn toàn có thể xem như những hệ thống kia như không tồn tại.



Dù sao bất quá là một thù trả một thù, luân hồi báo ứng, lần nào cũng đúng.



Nhưng là...



Trên thế giới này nào có trắng hay đen tuyệt đối chứ? Không có chính nghĩa tuyệt đối cũng không có tà ác tuyệt đối, có cũng chỉ là lý giải tri thức cùng quan niệm khác biệt sinh ra xung đột mà thôi.



... Đương nhiên, có tuyệt đối low b*, tỉ như gia bạo xuất quỹ gì đó.



(* Low b: Tiếng lóng Quảng Đông, có nghĩa là chỉ số IQ thấp, ngu xuẩn)



Nhưng mà.



Cùng ác long triền đấu quá lâu, tự thân cũng trở thành ác long. Nhìn chăm chú vực sâu quá lâu, vực sâu cũng sẽ nhìn chằm chằm nhìn lại mình.



Tựa như Đường Tô, cậu ngược tra thì cứ ngược đi, thế nhưng lại đem Thiệu Thốc luôn đối tốt với cậu cuốn vào, đây là kiểu tính toán gì chứ? Cậu ta tính kế Thiệu Thốc như vậy, không phải cũng là chà đạp tâm ý Thiệu Thốc? Cậu ta cùng với tra công mà chính bản thân nhận định không phải cũng là một loại người sao?



Dùng thủ đoạn không công chính lấy được chính nghĩa, đến tột cùng có phải là chính nghĩa thật sự hay không...?



Vả lại, ác long liền thật sự là ác long sao?



Lý Tạ Hiên cũng nghĩ không thông vì cái gì Đường Tô cùng cái hệ thống ngược tra vạn nhân mê lại mắng hắn là tên tra công khoác lớp da ôn nhu, đem nhóm tiểu minh tinh lưu lại bên cạnh mình, bất quá là thói quen muốn tự tay dưỡng thành, hưởng ít lạc thú nho nhỏ mà thôi. Hắn đem những nhóm tiểu minh tinh kia làm con trai nuôi, chính là trải đường cùng giáo dục, chỉ cầu bọn họ có chút tiền đồ, cũng thuận tiện vì chính mình kiếm tiền, xem như cả hai cùng có lợi. Ngựa tốt có nhiều mà Bá Nhạc * lại ít, hắn muốn làm một Bá Nhạc thì có gì sai.



(* Bá Nhạc: Ngụ ý một người giỏi biết phát hiện và sử dụng tài năng)



Kết quả là? Đám gia hoả này lại chỉ muốn làm loạn đạo lý!?



Hắn không cách nào đáp lại những cảm tình kia, sau đủ kiểu cự tuyệt không có kết quả dứt khoát liền cùng nhóm tiểu minh tinh tách ra. Nhưng sau khi tách ra hắn cũng không có thu lại tài nguyên của nhóm tiểu minh tinh này. Thế nhưng tại sao? Vì cái gì hắn liền bị chụp cái mũ cặn bã?



Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?



Giống như là những chủ nghĩa giáo điều xơ cứng, những cái được gọi là ngược tra sao không thể đổỉ vị trí mà suy nghĩ một chút, những "tra công" vô duyên vô cớ bị ngược đó thật sự là người có tội sao?



Vốn là, hắn căn bản không muốn để ý tới những hệ thống cùng túc chủ kia, trái phải bất quá là thiên đạo luân hồi, thuận theo tự nhiên.



Nhưng là, Lý Tạ Hiên không để ý tới không được.



Bởi vì hắn...



Ở bên trong những thế giới này...



Chính là tra công cần bị ngược.



Hơn nữa, vì cái mục đích nào đó, hắn nhất định phải săn những cái hệ thống tự cho là đúng kia, bởi vậy... Ẩn núp, phá hư, quấy nhiễu, lừa gạt đều là khóa học bắt buộc.



Trên thế giới này vạn sự vạn vật đều có thiên địch, nếu như đối với những tên tra kia mà nói, hệ thống cùng nhóm túc chủ là thiên địch của bọn họ...



Đối với nhóm hệ thống kia mà nói, Lý Tạ Hiên chính là thiên địch.



L: Uhu con lap nhà ta lại giở chứng ngạo kiều ẩm ương lên, thế là mai phải để ẻm ra uống trà đàm đạo với bác thợ máy nhà bên rồi QAQ!!!!!