Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 164




Trương Anh Tử thật sự không thể tin được chị Khương lại có con đường nhập những món đồ quý giá như vậy.

Trong tâm trí cô bé, hình ảnh bán con lấy lương thực trước đây của Khương Chi đã hoàn toàn bị lật đổ, thay vào đó là một nhân vật toàn năng.

Tiểu Qua và Tiểu Diệu nhìn nhau một cái, trong mắt hai cậu bé đều hiện lên niềm vui sáng ngời.

Trong mắt hai cậu bé, mẹ lúc nào cũng là người cao lớn uy nghiêm.

Khương Chi quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Trương Anh Tử thì không thay đổi sắc mặt mà nói: “Chị đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì thì em gọi y tá nhé.”

Trương Anh Tử vội vàng nói: “Vâng, chị Khương, chị cứ đi đi, ở đây còn có em mà!”

Chị Khương là người làm việc lớn đó.

...

Khương Chi rời khỏi phòng bệnh, cô liếc nhìn phòng bên cạnh một cái rồi rời khỏi bệnh viện.

Cô đến nhà khách trước, chuyện tiền bạc còn phải dựa vào mối quan hệ của Lê Sơ, cũng không thể có tiền ngay trong ngày được, cô cũng không thể để Phó Đông Thăng ở đây lãng phí thời gian mãi được, cho nên cô nghĩ sẽ để ông ấy về trước để tìm thuê một nơi thích hợp làm văn phòng.

Khương Chi thấy Phó Đông Thăng thì cô có chút ngạc nhiên: “Ông sao vậy?”

Dưới mí mắt của Phó Đông Thăng có quầng thâm dày đặc, thoạt nhìn giống như gấu trúc.

Nghe vậy, Phó Đông Thăng có chút u oán liếc nhìn cô.

Ông ấy đã có được bản thảo ba chương tiếp theo của truyện 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, ông ấy say mê đến mức thức thâu đêm để đọc, nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận mình không thể bước vào trong thế giới Anh Hùng Xạ Điêu, tận mắt nhìn thấy bảy quái vật Giang Nam và cuộc đại chiến của cặp hắc phong song sát Mai Siêu Phong và Trần Huyền Phong.

Hơn nữa, còn có ước hẹn mười tám năm kia nữa, rốt cuộc là Dương Khang đoạt được hạng nhất hay là Quách Tĩnh sẽ thắng đây?

Những suy nghĩ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu Phó Đông Thăng, khiến ông ấy gần như bị dày vò mà rụng hết tóc rồi.

Khương Chi nhìn ông ấy với ánh mắt khó hiểu, cô không ngờ rằng ở thập niên tám mươi cũng có những người đàn ông trung niên thức khuya đọc tiểu thuyết.

Cô không hề lãng phí thời gian mà trực tiếp giải thích ý định của mình với Phó Đông Thăng.

Phó Đông Thăng chỉ hơi trầm ngâm rồi nói: “Được, vậy tôi về trước, chúng ta phải nhanh chóng thành lập nhà xuất bản, nhanh chóng xuất bản những chương truyện mới! Tôi có dự cảm, nhà xuất bản chúng ta nhất có thể dựa vào bộ tiểu thuyết võ hiệp này để bộc lộ tài năng và kiếm được rất nhiều tiền!”

Trên mặt Phó Đông Thăng tràn đầy khao khát cùng tự tin, ông ấy là một nhà biên tập lâu năm, ông ấy tin chắc vào tầm nhìn của chính mình.

Khương Chi gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Khi cô rời khỏi nhà khách, Phó Đông Thăng cũng thu dọn đồ đạc xong, sau đó ông ấy bắt chuyến xe sớm nhất trở về trấn Đại Danh.

Khương Chi nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi sáng.

Cô đạp xe đạp, vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cô cũng tìm được một nơi bán quần áo.

Phố Kiến Thiết, đây chính là con đường buôn bán sầm uất nhất ở huyện Thấm, chỗ này bán đủ mọi thứ.

Khương Chi dắt xe đạp đi vào phố Kiến Thiết, những dãy sạp hàng đập vào mắt cô, có sạp bán đồ dùng hàng ngày, có sạp bán giấy vệ sinh, cũng có sạp bán quần áo, trên đường có nhiều người đi bộ mặc quần ống loe và đeo kính mát, trông rất thời trang.

Cô đến sạp bán áo quần trẻ em trước.

Chủ sạp giăng một sợi dây giữa hai thân cây, rồi treo những bộ quần áo sặc sỡ trên dây, vừa nhìn đã thấy rõ ràng.

Chủ sạp vừa nhìn thấy có khách đến mua liền cười nói: “Em gái, em muốn mua quần áo cho đứa nhỏ phải không? Em xem thử đi, toàn là kiểu dáng mới, đây là vải nhung, đây là vải serge, tất cả đều được làm bằng chất liệu tốt, mặc vào ấm áp lắm đó!”

Khương Chi gật đầu, cô bắt đầu chọn quần áo.