Cô gõ cửa, cô còn tưởng người mở cửa sẽ là Tạ Lâm, không ngờ người bước ra lại là Thi Liên Chu.
Dáng người anh cao lớn, thẳng tắp, cổ áo hơi mở rộng lộ ra lồng n.g.ự.c với cơ bắp rõ ràng, cực kỳ mê người.
Đôi mắt hẹp của Thi Liên Chu nheo lại, giọng nói khàn kèm theo tức giận: “Chuyện gì?”
Biểu cảm trên mặt Khương Chi không thay đổi vì sắc đẹp của anh, giọng điệu vẫn không mặn không nhạt: “Đồ ăn sáng.”
Dứt lời, cô đã duỗi tay ra, nhét hộp thức ăn còn nóng hôi hổi và cốc nước ấm vào tay anh, rồi quay người rời đi.
Mặt mày Thi Liên Chu sững sờ, nhìn nước ấm trong tay mình, mím môi mỏng, mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi.
Dường như Khương Chi đã lập tức quên “bức tranh mỹ nam mới thức dậy” vừa rồi, cô đến căn tin xách đồ quay lại phòng bệnh thì thời gian đã qua bảy giờ rồi. Lúc này, Tiểu Qua vẫn còn ngủ say, không biết có phải tối hôm qua Trương Anh Tử vẫn luôn nghĩ đến việc sản xuất quần áo hay không mà đến bây giờ vẫn chưa thức dậy.
Chỉ có Tiểu Diệu mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì.
Khương Chi đặt đồ ăn sáng xuống, đến gần Tiểu Diệu, khẽ nói: “Thế nào rồi?”
Tiểu Diệu vừa nhìn thấy cô, không biết vì sao đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn kia lại ánh nước, giọng nói non nớt kèm theo tiếng khóc nức nở: “Con mơ thấy anh cả và anh hai. Mẹ, con nhớ các anh.”
Nghe vậy, Khương Chi không khống chế được cảm xúc, cái mũi cũng cay, vành mắt ẩm ướt.”
Cô đưa tay, lau vệt nước mắt của Tiểu Diệu, nói: “Tiểu Diệu ngoan, nhất định mẹ sẽ tìm các anh con trở về.”
Tiểu Diệu gật đầu nhưng vẫn buồn bã.
Khương Chi cũng dụi mắt, cô lấy đồ ăn sáng ra, cẩn thận đút từng miếng cho Tiểu Diệu, trong đầu thì đang suy nghĩ đến lão đại Hổ Tử bị bán vào huyện Thấm, cô cũng không nhớ được cụ thể là nhà nào, chỉ nhớ mang máng có liên quan đến xưởng luyện thép, hình như người đó là một công nhân của xưởng luyện thép.
Mấy ngày nay, cô dốc sức vào chuyện chữa trị cho Tiểu Diệu và sự nghiệp, bận rộn đến mức đầu óc cũng choáng váng, ngược lại là không để ý đến điều này.
Bây giờ cô đang ở huyện Thấm, nói thế nào cũng phải đi tìm Hổ Tử.
Nếu như có thể tranh thủ trong thời gian ở đây mà tìm được Hổ Tử đưa về, đến lúc đó bốn người nhà họ có thể cùng nhau quay về thôn Khương Gia.
Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, tuy trong nguyên tác không tìm ra Cẩu Tử nhưng Khương Chi không thể từ bỏ việc tìm kiếm, nhất định cô sẽ dốc hết sức lực tìm Cẩu Tử, để bốn đứa bé có thể đoàn tụ, vui vẻ mà lớn lên.
Khương Chi vừa cho Tiểu Diệu ăn sáng xong thì Trương Anh Tử và Tiểu Qua cũng thức dậy.
Hai người họ mơ màng xuống giường, ăn sáng, Khương Chi cũng vội vàng ra ngoài.
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Hổ Tử trước nhưng nhớ đến đã hẹn với Lê Sơ đến lấy hàng, chỉ sợ chậm trễ sẽ làm lộ hệ thống nên cô đã mua áo mưa ở ven đường, đạp xe đạp, đội mưa đến vùng ngoại ô của huyện Thấm.
Trên đường đi, nước mưa tạt vào mặt, vừa lạnh lại vừa đau.
Khương Chi lau nước mưa đọng trên mặt mình, sau đó cũng không rõ là bao lâu thì xe đạp đã đến trước nhà kho nhỏ cô thuê.
Cô đẩy xe đạp, mở cửa bước vào trong, cởi áo mưa ra, lập tức bị một trận gió lạnh công kích khiến cả người lạnh run lên.
Nhà kho nhỏ rất sạch sẽ, Khương Chi cũng không lãng phí thời gian nữa, cô đối chiếu với danh sách mà Lê Sơ đã liệt kê, mua xuống từng loại hàng.
Ba máy nghe nhạc, năm đàn dương cầm, hai tivi, hai máy ảnh DF hiệu Hải Âu.
Mua hết một đợt như thế tốn sáu vạn lẻ bốn trăm đồng.