Những văn phòng phẩm này đều được cô chọn lựa trên hệ thống, rất có nét đặc trưng của thời đại này. Ví dụ như hộp đựng bút, hộp được làm bằng sắt, bên trên được vẽ hình các con vật với màu sắc rực rỡ, nhìn rất sống động, chắc chắn mấy đứa bé sẽ rất thích.
Cô giáo mặc áo đỏ giật mình nói: “Thật sự rẻ như vậy sao?”
Họ là những người làm giáo viên nên họ biết rất rõ giá cả của những loại văn phòng phẩm, bây giờ vừa nghe thấy Khương Chi báo giá thì hai người họ đều cảm giác giống như nhặt được bảo bối, nếu dùng mấy thứ này làm phần thưởng cho học sinh thì nhất định có thể động viên bọn nhỏ tích cực hơn nữa.
Cô giáo có dáng người cao mập cũng sửng sốt nhưng lập tức trở nên vui vẻ nói: “Chúng tôi muốn mua một hộp bút, năm sách bài tập và năm bút chì.”
Khương Chi gật đầu, lấy ra những thứ mà họ yêu cầu.
Lúc đưa đồ qua, cô thong dong nói: “Hai vị nhìn xem đồ trong giỏ của tôi vẫn còn rất nhiều, hai vị có thể để tôi ở đây chờ đến lúc các học sinh tan học không? Nói không chừng có những học sinh khác cũng thích mấy thứ này, tôi sẽ không tính tiền hộp bút, sách bài tập và bút này nữa, được không ạ?”
Nghe Khương Chi nói lời này, hai giáo viên liếc nhìn nhau, trên mặt không che giấu được sự vui mừng. Còn có loại chuyện tốt thế này sao?
Nói như vậy thì họ không cần tốn một xu nào cũng có thể mua được nhiều đồ tốt rồi.
Cô giáo có dáng người cao, mập cười nói: “Chuyện này cũng không có vấn đề gì nhưng bây giờ còn sớm, học sinh chưa tan học đâu, cô có thể đợi không?”
Khương Chi xách cái giỏ lên, cười trả lời: “Có thể ạ.”
Cuối cùng cô cũng có cơ hội quang minh chính đại bước vào xưởng thép rồi.
Hai giáo viên này đã dẫn Khương Chi đi đến trường học dành cho con em của công nhân viên, trên đường đi họ còn nhiệt tình giới thiệu xưởng thép và trường học.
“Xưởng thép của chúng tôi có đãi ngộ tốt hơn những nhà máy khác rất nhiều, không cần phải nói những thứ khác, chỉ riêng cơ sở vật chất mà nói thì những nhà máy khác không thể sánh bằng chúng tôi, chúng tôi có phòng cắt tóc, phòng y tế, phòng đọc sách và phòng chiếu phim.
Lúc cô giáo áo đỏ nói, cằm cô ấy hơi hất lên, dáng vẻ tự hào của người ăn lương nhà nước.
Khương Chi cũng cười phụ họa theo vài câu, chợt hỏi: “Trường của chúng ta có tất cả bao nhiêu học sinh ạ?”
Cô giáo này tưởng cô thật sự muốn bán đồ cho học sinh nên cũng không gạt, nói: “Xưởng của chúng tôi muốn để các con em của công nhân viên có thể đến trường gần hơn nên đã xây dựng trường cấp một và cấp hai ở đây, tổng số học sinh cũng phải hơn một trăm em.”
DTV
Khương Chi chớp mắt: “Cô là giáo viên cấp một, cấp một có đến mấy lớp, muốn quản hết các học sinh cũng rất vất vả!”
Nghe vậy, cô giáo này đã liếc cô một cái.
Thời này, văn hóa tôn kính giáo viên đã hình thành, làm một giáo viên nhân dân là một việc khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Cô giáo này đã quen với việc được người ở bên ngoài tâng bốc, lúc này cô ấy đắc ý nói: “Cấp một có tổng cộng ba lớp, tôi quản lý hai lớp, cô giáo Hình quản một lớp nhưng dù sao học sinh cấp một cũng không đông bằng học sinh cấp hai, tổng cộng cũng khoảng bốn mươi em mà thôi.”
Khoảng bốn mươi sao?
Không biết Hổ Tử có được đưa đến học không