Khương Chi đứng tại chỗ, cô không quan tâm đến những tràng pháo tay và lời khen ngợi của mình, thực ra thì sắc mặt cô đang không ổn, cơ thể còn chưa hồi phục, lúc nãy cô dùng sức quá nhiều nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô thở dài, dựng xe đạp của mình lên, dắt về phía ngược lại, chuẩn bị tìm chủ nhân của chiếc túi.
Cô chưa đi bao xa thì một người người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, mang mắt kính, nhìn có vẻ rất tri thức vô cùng lo lắng mà tìm tới.
Khương Chi nhướng mày, vậy mà cô lại quen biết người này.
Mẹ của An Thiên Tứ, Lâm Huệ Chi.
Lâm Huệ Chi liếc liếc nhìn chiếc túi trong tay Khương Chi, bà ấy kích động tiến lên mấy bước, vừa muốn lên tiếng cám ơn thì lại kinh ngạc nói: “Cháu gái, là cháu à?”
Bà ấy nhớ rõ đây là Khương Chi, mấy ngày trước cô gái này đã kiếm được một khoản tiền lớn từ trong tay bà ấy.
Một cô gái thần bí mua đi bán lại.
Khương Chi cười một tiếng, đưa túi cho bà ấy: “Trên đường không an toàn lắm, sau này dì ra ngoài nên tìm người đi cùng thì tốt hơn.”
Nói xong, cô cũng không rảnh thời gian tạo mối quan hệ, cho nên cô ngồi lên xe muốn đi.
Nhưng mà Lâm Huệ Chi lại nắm lấy cánh tay của Khương Chi, bà ấy nói với giọng ôn hòa: “Cháu gái, hôm nay cháu đã giúp dì, nói thế nào thì dì cũng nên cảm ơn cháu, như vậy đi, thời gian không còn sớm, dì mời cháu đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa cơm, thế nào?”
Giọng điệu của bà ấy vô cùng chân thành, giống như sợ Khương Chi từ chối vậy.
Khương Chi lắc đầu, tâm trạng cô đang rất rối bời vì chuyện của Hổ Tử, không có tâm tư ra tiệm ngồi ăn.
Nhưng Lâm Huệ Chi lại vô cùng nhiệt tình, bà ấy một câu lại một câu cháu gái, sau đó kéo cô đi về phía tiệm cơm quốc doanh.
Khương Chi không biết làm sao, lúc cô hoàn hồn thì hai người đã ngồi trong tiệm cơm quốc doanh rồi.
Tiệm cơm này là tiệm cơm hai mặt tiền, có hơn mười bàn ăn, bọn họ ngồi ở trong góc, Lâm Huệ Chi gọi người phục vụ và gọi một số món ăn như cá xào dưa leo, thịt heo xắt sợi xào, đậu hủ ma bà, cộng thêm một rổ màn thầu bột mì trắng nữa.
Bà ấy còn thuận tay mở hai chai thủy tinh đựng nước ngọt có ga ở trên bàn, cười nói: “Nào, uống nước ngọt đi.”
Khương Chi cười một tiếng, khách sáo nói: “Dì thật không cần phải khách sáo như vậy đâu, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.”
Lâm Huệ Chi xua tay, giọng bà ấy vô cùng xúc động: “Cũng không thể nói như vậy, cháu xem, có nhiều người trên đường như vậy, có ai giúp dì chứ? Cháu gái, không ngờ rằng cháu còn biết đ.ấ.m đá nữa, thật là lợi hại.”
Khương Chi lắc đầu không nói gì.
Một bữa cơm, Lâm Huệ Chi cũng không ăn bao nhiêu, bà ấy vẫn luôn nói chuyện với Khương Chi
Lâm Huệ Chi càng nhìn cô càng hài lòng, cười nói: “Tiểu Khương, cháu chừng này tuổi chắc vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
Lông mày của Khương Chi giãn ra, nói khẽ: “Cháu có bốn đứa nhỏ rồi.”
DTV
Nghe vậy, Lâm Huệ Chi hơi sững sốt, không khỏi có chút tiếc nuối mà nói: “A? cháu thật sự kết hôn sớm quá rồi.”
Khương Chi mỉm cười không nói gì.
Ăn xong, Khương Chi cũng không giành trả tiền với bà ấy.
Đợi Lâm Huệ Chi trả tám đồng rưỡi cho bữa ăn, cô bảo người phục vụ nấu thêm vài món rồi mang đi.
Khương Chi nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là năm giờ chiểu, cô nói: “Dì Lâm, dì về trước nhé, trên đường chú ý an toàn.”
Lâm Huệ Chi gật đầu một cái, không nỡ mà dặn dò: “Lần sau nếu cháu có chuyện gì thì có thể đến khu Đào Viên tìm dì, chuyện dì có thể giúp được thì dì chắc chắn sẽ không từ chối. Trong huyện Thấm này, dì vẫn có một chút tiếng nói.”
Bây giờ bà ấy thật sự yêu mến cô gái không màng hơn thua, tính cách lanh lợi này rồi.
Đáng tiếc, cô đã kết hôn rồi.
Lâm Huệ Chi rời đi không lâu, đồ ăn đã được đóng gói xong rồi.
Khương Chi xách thức ăn, đạp xe trở lại bệnh viện.
Khi cô mở cửa ra, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đang ngồi ở trên giường chơi với con ếch xanh bằng thép, thỉnh thoảng hai cậu bé còn phát ra tiếng cười khúc khích.