Bọn họ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hình Phương, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Thái Nhiên.
Thái Nhiên nghe được những lời này của Khương Chi và Hình Phương, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cứng cổ lên nói: “Đi đi, hai người các người đi đi, tôi cũng muốn xem các đồng chí công an sẽ làm như thế nào để chứng minh sự trong sạch của cô.”
Khương Chi cười nhạt nói: “Cô Hình, chúng ta đi thôi, cô đừng lo, chúng ta phải tin tưởng vào các đồng chí công an, một khi họ đã can thiệp vào cuộc điều tra, vậy thì tất cả mọi người trong văn phòng này ai cũng trốn không thoát, thậm chí họ sẽ trực tiếp lục soát từng nhà của mỗi người ở đây, nhất định có thể điều tra rõ ràng”.
“Cũng không biết tội trộm cướp có phải đi tù hay không, vì 10 đồng mà phải trả cái giá đắt như vậy cũng thật đáng thương.”
Nói xong, cô liền vươn tay kéo Hình Phương đi ra ngoài.
Hai chân Thái Nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sõng soài ra đất.
Cô ta chưa từng tiếp xúc quá trình phá án của công an, vốn cho rằng chỉ là một cuộc hỏi thăm đơn giản, nhưng bây giờ nghe Khương Chi nói nghiêm trọng như vậy thì cả người cô ta đều sững sờ, phải biết rằng đồ vật thật sự đang được cất ở trong nhà cô ta!
Khoảnh khắc này, Thái Nhiên thật sự muốn tát c.h.ế.t sự tham lam tối hôm qua của bản thân.
Cô ta thực sự vì mấy quyển vở và hộp bút chì mà phải đi tù hay sao?
Nghĩ đến đây, cả người Thái Nhiên run lên như cầy sấy, cô ta từ dưới đất bò dậy, đang định lao tới ngăn cản Khương Chi, thì nghe Lý Viên Viên hoảng sợ nói: “Tôi biết, mấy món đồ đó đều là do Thái Nhiên ăn trộm!”
Giống như sợ người khác không tin những lời mình nói, cô ta còn nói thêm: “Đêm qua, cô ta lấy trộm những thứ ở trong rổ thì bị tôi phát hiện, liền thuận tiện đưa cho tôi mấy hộp bút chì, để hối lộ tôi.”
Nói đến đây, cô ta nuốt nước miếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Lúc đó tôi…..là do tôi không kịp phản ứng, nhưng mà tôi thật sự không cố ý làm như vậy, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, mấy thứ đồ đó đều là do Thái Nhiên ăn trộm, đều là do cô ta!”
Lý Viên Viên nói, sau đó lùi lại vài bước, tránh xa Thái Nhiên.
Mấy giáo viên chưa hiểu chuyện gì lập tức giật mình hiểu ra, bắt đầu mồm năm miệng mười nói: “Thái Nhiên, sao cô có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?”
“Tôi thế mà lại là đồng nghiệp của một kẻ ăn trộm, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thật sự quá mất thể diện mà.”
“Thái Nhiên, cô còn dám đổ oan cho cô giáo Hình, nhân phẩm của cô thật sự có vấn đề!”
“……”
Thái Nhiên lập tức rơi vào tình thế cây đổ bầy khỉ tan, bị mọi người quay sang chỉ trích.
Cô ta vịn vào góc bàn, nhìn ánh mắt tràn đầy khinh thường của mọi người thì không hỏi nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy, có cảm giác sợ hãi trước khi bão đến.
Khương Chi quay đầu lại, cười như không cười nhìn về phía Thái Nhiên.
Vốn dĩ cô cũng không muốn làm to chuyện này, nhưng cô ta lại luôn miệng chỉ trích Hổ Tử.
Nếu để người như vậy tiếp tục làm giáo viên của Hổ Tử, chưa kể cô ta sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà chỉ với phẩm tính như vậy, để cô ta dạy dỗ ai đều là dạy hư con cháu nhà người khác, sao cô có thể buông tha cho cô ta được?
Thái Nhiên bất giác nhìn thấy vẻ mặt kia của Khương Chi, cô ta lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: “Tôi, tôi đưa tiền cho cô!”
Cô ta vội vàng lấy từ trong túi bên hông móc ra một sấp tiền, cũng không thèm đếm, nhét hết vào tay của Khương Chi, hoảng sợ nói: “Đồng chí Khương, là do tôi nhất thời nảy lòng tham, những món đồ đó coi như là tôi mua của cô, có thể coi như là tôi mua được không? Tôi thật sự không thể mất công việc này được!”
Thái Nhiên thấy dáng vẻ không chút d.a.o động của Khương Chi thì nghiến răng, quỳ xuống đất nói: “Cầu xin cô, tôi quỳ xuống cầu xin cô.”
Mấy giáo viên trong văn phòng không khỏi thổn thức khi nhìn thấy cảnh tượng than thở khóc lóc cầu xin của Thái Nhiên.
Trước đây Thái Nhiên kiêu ngạo đến mức nào chứ? Thật sự là đời người không biết trước được điều gì mà.
Khương Chi nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên cười khẽ.
“Cô Thái, cô cầu xin tôi thì có tác dụng gì chứ? Mặc dù bây giờ cô đưa tiền cho tôi thì cũng không thể gạt bỏ được hành vi vô liêm sỉ trộm cắp đồ của người khác được, với nền tảng như vậy, cô còn có mặt mũi nào để ở lại đây làm giáo viên của người khác chứ?”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, rõ ràng rất dễ nghe, nhưng vào rơi vào trong tai của Thái Nhiên lại không khác gì tiếng chuông của Tử thần.
Sắc mặt Thái Nhiên ảm đạm, cũng không cần nói thêm gì nữa.