Trên mặt Khương Chi khó nén được sự kinh ngạc.
Mặc dù cô đã từng tận mắt nhìn thấy báo đốm và lợn rừng trên núi Khương Chi, nhưng cô không ngờ sự kiện lợn rừng sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nhưng nghĩ đến khả năng sinh sản đáng sợ của lợn rừng thì cô lại cảm thấy chuyện này cũng coi như có dự báo trước.
Về phần nữ đồng chí nữ bị cắn dẫn đến tàn tật vĩnh viễn mà An Thiên Tứ kể ở thôn Khương gia, nếu như không có kỳ tích xảy ra thì người mà anh ấy kể chính là chị hai của cô, Khương Lê Hoa.
Chồng của Khương Lê Hoa là kẻ lười biếng, không chịu làm việc đàng hoàng, cuộc sống trong nhà toàn bộ dựa vào người cô ta, một khi cô ta gục ngã thì gia đình đó cũng coi như tan nát.
Cuộc đời khó biết trước điều gì.
An Thiên Tứ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Chi, không nhịn được nói: “Cô đừng lo, người dân trong thôn đã liên hệ với cơ quan nhà nước có liên quan để giải quyết chuyện này rồi.
Khương Chi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
An Thiến Tứ vội vàng tìm đề tài, hỏi: “Đứa bé bị bỏng giờ sao rồi? Tôi cùng cô đến bệnh viện thăm cậu nhóc nhé?”
Khương Chi im lặng, sau đó lại cười khẽ nói: “Tôi thấy hôm nay anh đi đường cũng đủ mệt mỏi rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi. Thằng bé đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nếu muốn gặp hai đứa trẻ thì sáng mai đến cũng được. Cũng muộn rồi, tôi còn phải về gấp để nấu cơm cho bọn nhỏ, tôi đi nhé.”
An Thiên Tứ im lặng một lúc, gật đầu, lấy lại tinh thần, nói: “Vậy tôi đưa cô ra ngoài.”
“Được.”
Sau khi ra khỏi khu Đào Viên, Khương Chi vẫy tay chào tạm biệt anh ấy rồi lái xe rời đi.
An Thiên Tứ đứng ở cửa hồi lâu, mãi cho đến khi không thấy bóng của Khương Chi nữa mới quay người đi về.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Sơ: “Anh Thiên Tứ?”
An Thiên Tứ quay đầu, lông mày nhếch lên: “Tiểu Sơ?”
Lê Sơ đang ôm một cái ba lô đen căng phồng đi đến trước mặt An Thiên Tứ, cười hỏi: “Anh Thiên Tứ, sao anh trở về đột ngột vậy?”
An Thiên Tứ vỗ vai Lê Sơ: “Trường học cho nghỉ. Còn em thì sao? Trong tay em là gì thế?”
Vừa nhắc đến cái này, Lê Sơ lập tức cười ha ha, vội nói: “Không có gì ạ. Anh Thiên Tứ, em về trước đây.”
Đi được vài bước, cậu ấy lại quay đầu lại gọi An Thiên Tứ: “Anh Thiên Tứ, ăn cơm trưa xong, anh của em sẽ đưa em đến bệnh viện, anh có muốn đi chung đến đó thăm chị Khương không?”
Phải biết rằng nhờ có An Thiên Tứ mà cậu ấy mới quen biết Khương Chi.
An Thiên Tứ không do dự, anh ấy gật đầu nói: “Được, đến lúc đó hai người đến gọi anh một tiếng!”
Lê Sơ hớn hở “vâng” một tiếng.
…
Bên kia, trên đường Khương Chi đạp xe trở về, cô đi ngang qua một chợ buôn bán tự do.
Chợ tự do này ở một khu dân cư, hầu hết dân chúng sống ở khu này đều tham gia buôn bán.
Ngẫm nghĩ một lát, Khương Chi đạp xe, quẹo vào.
Chợ này rất lớn, bán rất nhiều mặt hàng.
Cô đi thẳng vào khu vực “rau xanh tươi mới”, người dân trong này bày mấy cái sọt trúc trước mặt mình, trong sọt là rau xanh tươi mới, có rau bó xôi, diếp ngồng, cây tể thái…
Khương Chi chọn hai cây diếp ngồng, hôm nay cô dự định nấu cơm, xào diếp ngồng.
Lúc đi ngang qua quầy thịt, cô lại tiêu hai đồng năm mua một con gà mái đã g.i.ế.c thịt để hầm canh gà.
Đột nhiên Khương Chi hơi ngạc nhiên.
Thế mà cô lại phát hiện có một quầy bán hải sản.
Trung Quốc là đất nước làm nông nghiệp, cho nên hải sản trở thành biểu tượng của xa xỉ trong văn hóa ẩm thực của người dân.
Bởi vì xung quanh trấn Đại Danh không có biển nên cô cũng chưa từng phát hiện có bán hải sản, cũng chính vì vậy mà cô không dám đổi hải sản từ trong thương thành ra ăn.
Khương Chi đi đến gần quầy hải sản, cô phát hiện hầu hết hải sản trong này đều là hải sản khô, có mực khô, tôm khô, cá khô, ngoài ra còn có một số cá tươi, tôm tươi và ốc biển trong chậu nước.
Khương Chi chỉ vào hải sản, hỏi: “Cân cho cháu hai cân tôm sống và một ít mực khô ạ.”
DTV