Thi Liên Chu múc một bát canh gà, vừa uống một ngụm, mùi thơm không thể tả đã lan ra khắp khoang miệng.
Một lúc lâu sau đó, giọng điệu anh vô cùng thản nhiên nói: “Chuyện nhà xuất bản thế nào rồi?”
Tạ Lâm hơi liếc anh một cái, lập tức trả lời: “Chuyện Ngũ gia dặn dò, sao mà không làm được chứ? Ngài yên tâm! Ngay ngày mai là có thể đưa giấy phép đến rồi.”
Thi Liên Chu rủ mắt xuống, không hỏi thêm nữa.
…
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Tiểu Diệu đã có thể tự mình cầm cái muỗng, cậu bé kiên trì không để Khương Chi đút cơm cho mình nữa.
Chân của Trương Anh Tử cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ cô ấy có thể tự vịn vào đồ vật xung quanh mà chậm rãi đi được vài bước.
Mọi người đều vây quanh giường bệnh của Tiểu Diệu, vui vẻ ăn bữa trưa phong phú, có hải sản như tôm và mực khô, đừng nói là Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cho dù là Trương Anh Tử có thể được ăn thịt heo thường xuyên nhưng cũng chưa từng được ăn hải sản.
Trong cái miệng nhỏ của Tiểu Diệu đã bị nhét đầy thức ăn, cậu bé lầu bầu: “Mẹ, tôm rất ngon!”
Tiểu Qua vùi đầu ăn cơm, thuộc tính thích đồ ăn uống lộ nguyên hình, cậu nhóc cũng lập tức phụ hoa theo: “Ngon! Ngon!”
Khương Chi khẽ cười.
Tôm tươi luộc có vị ngọt, mềm, bóc vỏ và chấm tương thì hương vị thế nào cũng không cần nhiều lời.
Sau một hồi ăn ngon, Trương Anh Tử lại không có khẩu vị ăn uống nữa.
Cô ấy quay đầu nhìn mấy bản thiết kế trên đầu giường của mình, tuy đồ ăn rất ngon nhưng Trương Anh Tử hoàn toàn không có lòng dạ ăn uống.
Khương Chi nhận ra suy nghĩ của cô ấy, cô cười nói: “Vốn dĩ chị định chiều nay đi mua vải, em xem có cần thứ gì không, liệt kê ra để chị mua về, em cũng có thể nhân lúc ở trong bệnh viện thế này mà làm được một số quần áo kia.
Nghe đến đây, ánh mắt Trương Anh Tử lập tức sáng rực.
Khương Chi lại lột tôm cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cô nhìn về phía Trương Anh Tử, hỏi: “Nhưng không có máy may, em có thể làm được không?”
Nhắc đến phương diện mình am hiểu, Trương Anh Tử tự tin cực kỳ.
Cô ấy nói: “Chị Khương, chị xem thường tài năng của em, sư phụ của em đều nói khả năng thêu thùa của em rất tốt. Chị yên tâm! Tuy không có máy may thì năng suất sẽ chậm và thô sơ hơn nhưng em sẽ chăm chỉ, cẩn thận hơn, nhất định sẽ làm tốt.”
Trong thời gian nằm viện, Trương Anh Tử rảnh rỗi đến mức sắp sinh thêm bệnh rồi, không kiếm việc làm khiến cả người khó chịu.
Khương Chi khẽ gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài đã vang lên.
Tiểu Qua cũng dành thời gian ngẩng đầu lên nhìn, cơm đã đầy miệng nên lời nói ra cũng không rõ ràng nữa: “Mẹ, là anh Lê Sơ sao?”
Khương Chi vỗ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Nuốt hết cơm rồi nói!”
Cô buông bát đũa xuống, đứng dậy và đi mở cửa.
Hôm nay, người đến đây không ít, An Thiên Tứ, Lê Sơ và thậm chí còn có cả Lê Đăng Vân.
Khương Chi khẽ gật đầu nói mấy người họ, quen thuộc nói: “Vào đi! Ăn cơm chưa?”
An Thiên Tứ cười nói: “Ăn rồi.”
Anh ấy bước vào phòng bệnh, nhìn về phía hai anh em Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang ăn cơm.”
Tất nhiên Tiểu Qua rất có cảm tình với thầy giáo của mình, vừa nhìn thấy An Thiên Tứ thì lập tức bỏ cơm, nhảy từ mép giường xuống, chạy đến ôm chân anh ấy, vui vẻ nói: “Thầy an, sao thầy đến đây?”
An Thiên Tứ xoa đầu Tiểu Qua: “Thầy đến thăm em, còn thăm anh trai em nữa.”
Trên mặt anh ấy là nụ cười rất ôn hòa, vẻ mặt tình cảm thế kia không khác gì đang nhìn con mình.
Vừa bước vào trong, Lê Đăng Vân đã nhìn thấy vẻ mặt kia của An Thiên Tứ, trong lòng anh ta không khỏi cảm thán. Lúc này còn chưa thành công, thế mà đã bày ra dáng vẻ cha dượng quá mức rồi, ai không biết còn cho rằng hai đứa trẻ này là con ruột của anh ấy.
Khương Chi đóng cửa cũng nhận ra có điều khác lạ.
DTV
Loại khác lạ này không phải đến từ An Thiên Tứ mà đến từ Lê Sơ.