Lưu Tố Phân nói rất đương nhiên: “Thế nào? Cô cảm thấy Tiểu Khoan không đáng số tiền này?”
“Tôi cho cho cô biết nếu không móc ra được một vạn đồng kia thì nhất định phải trả đứa bé kia lại đây, nếu không tôi lập tức báo đồng chí công an việc cô bán con đổi lương thực, tôi xem thử đến lúc đó cô còn trái ngọt gì để ăn hay không!”
Nghe vậy, Khương Chi híp mắt nhìn bà ta.
Nếu là người bình thường chỉ sợ cũng không dám nhắc đến mấy chữ “đồng chí công an” này, nhưng Lưu Tố Phân không phải một người có học, thế mà dám nghĩ đến dùng “đồng chí công an” hâm dọa cô sao?
Lưu Tố Phân nhìn sắc mặt của Khương Chi, bà ta nhếch miệng cười một tiếng, đắc ý nói: “Thế nào? Sợ rồi sao? Tôi nói cho cô biết anh cả của tôi chính là công an của trấn Đại Danh này, muốn trị một kẻ như cô chỉ cần thuận miệng nói một câu mà thôi!”
Bà Song ngồi một bên uống nước, bà ta bình tĩnh nhìn người con dâu luôn khiến bà ta bực mình đang bắt chẹt Khương Chi.
Bà ta bĩu môi một cách kín đáo. Nếu không phải vì anh cả của Lưu Tố Phân làm công an thì bà ta đã không chọn con heo mập này làm con dâu mình.
Mọi người cho rằng Khương Chi sẽ phải thỏa hiệp nhưng ai ngờ vẻ mặt cô vẫn ung dung mà không hề có sự sợ hãi nào, lúc này cô còn nói: “Thật sao?”
Lưu Tố Phân bị dáng vẻ khó chơi của cô chọc giận, thế là bà ta tiếp tục hung hăng uy hiếp: “Tôi cho cô biết hoặc là bỏ tiền hoặc là giao người, bằng không hôm nay tôi sẽ đưa cô vào ăn cơm tù.”
Dứt lời bà ta đưa tay sang muốn vặn cánh tay Khương Chi.
Trong thoáng chốc, Khương Chi đã đứng dậy, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay Lưu Tố Phân.
“Làm gì đây? Muốn hành hung sao?” Giọng nói của Khương Chi rất nhẹ.
Trong nháy mắt Lưu Tố Phân như c.h.ế.t đứng tại chỗ, cổ tay bà ta bắt đầu nổi lên từng trận đau nhói, kèm theo đó bà ta cảm nhận được cái lạnh đang lan khắp người mình, theo dòng m.á.u và xâm nhập vào xương cốt.
Bà ra gào rú lên um xùm rất thảm thiết, giống như vừa bị rắn độc cắn, bà ta điên cuồng vung tay, muốn thoát khỏi sự kèm cặp của Khương Chi, trong miệng bắt đầu kêu la bằng những từ ngữ không sạch sẽ: “Buông ra! Con nhỏ đê tiện này dám động tay với tao, a…”
Khương Chi híp mắt, cô tiện tay quơ bình sứ đặt trên quầy.
Xoảng!
Bình sứ vỡ tung tóe trên đầu Lưu Tố Phân, m.á.u me đầm đìa.
“A!”
Rít lên một tiếng, Lưu Tố Phân cảm giác trên trán mình có gì đó ấm nóng đang chảy xuống, bà ta choáng váng, bị dọa sợ đến mức hai mắt trợn trắng lên.
“Giết người… Giết người!”
Bà Song cũng giật mình, hoảng hốt ngã nhào từ trên ghế xuống, bà ta hét lên, gương mặt mo đầy nếp nhăn giống vỏ cây như được đắp lên một lớp phấn trắng, kiếp sợ mất hồn.
Vương Ngọc Mẫn cũng hoảng sợ lùi lại mấy bước, khắp gương mặt đều là vẻ hoảng hốt.
Bà ta kéo Trương Anh Tử đang ngồi ngây ngốc trên nền nhà, che chở mấy đứa con của mình trốn trong một góc nhà.
Trương Anh Tử cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, trái tim cũng trở nên nặng nề.
Cô ấy đã biết trước hành vi này của nhà mình sẽ chọc giận chị Khương nhưng không ngờ sẽ náo loạn đến mức này.
Trong đôi đồng tử đen như mực của Khương Chi là sự ác độc, tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.
Cô hất tay Lưu Tố Phân đã bị dọa cho mềm như cọng bún ra, ngước mắt đảo một vòng đến từng người trong này, giọng điệu lạnh như băng: “Bán con của tôi sao? Muốn đưa tôi vào ăn cơm sao tù hả? Được thôi.”
Cô chậm rãi kéo ba lô đang mang trên vai mình xuống, móc xấp tiền này đến xấp tiền khác từ trong ba lô ra, khẽ nhếch môi cười: “Không phải đòi tiền sao? Nào, bắt lấy!”
Tiền mới tinh khiến người ta bị mê hoặc, trong thoáng chốc đã mê hoặc ánh mắt của Lưu Tố Phân và bà Song.
Gần như hai người bọn họ đã quên mất một màn kinh khủng vừa rồi.