Ngoài cửa, có một số người căm thù cái ác đang trợn mắt nhìn bọn họ:
“Vương Ngọc Mẫn, đã biết nhà cô rất loạn nhưng không ngờ còn dám cướp của, g.i.ế.c người!”
“Các người đóng cửa lại, muốn cướp tiền của người ta, còn dám g.i.ế.c người, đúng là không biết xấu hổ!”
“Thế mà chúng ta đã làm hàng xóm với bọn cướp này. Phi! Loại người này nhất định phải chết! Tử Hình bọn họ đi!”
“…”
Hàng xóm vừa chán ghét vừa sợ hãi, nói những lời gần như tàn nhẫn khiến mấy người ngồi trong nhà như rơi vào hầm băng.
Lưu Tố Phân giật mình, lúc bà ta cúi đầu nhìn tiền trong tay mình thì giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó, bà ta ré lên một tiếng, ném tiền ra ngoài hô: “Không không… Không, không phải tôi cướp, là cô ta cho tôi! Tôi không g.i.ế.c người!”
Lưu Tố Phân nói năng lộn xộn không chỉ không được người ta thông cảm mà càng chắc chắn bà ta đang chột dạ.
Mọi người nhìn Khương Chi đang dựa vào tường, áo trên người đã nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi, vì mất m.á.u mà gương mặt xinh đẹp cũng tái nhợt, hai mắt hơi khép lại, lông mi dài run rẩy như cánh bướm sắp vỗ cánh, cả người toát lên vẻ khổ sở khiến người ta tan nát cõi lòng.
DTV
Vừa nhìn thấy Khương Chi thế này, trong chớp mắt mọi người ở đây càng căm ghét cả nhà Vương Ngọc Mẫn hơn.
Gương mặt của bà Song nhăn nheo như quả cà héo, bà ta cũng bỏ tiền trong tay ra, mí mắt co giật không ngừng.
Bà ta không ngờ gia đình mình đã tính kế một cô gái nhưng làm thế nào mà bây giờ chính nhà họ lại rơi vào hoàn cảnh có miệng cũng không nói được gì thế này.
Tội cướp của sẽ phải chịu hình phạt!
Nhưng công an sẽ tin tưởng bọn họ không làm việc này sao?
Bà Song nhìn một xấp tiền đã rơi táng loạn trên nền nhà, có tờ còn bị dính máu, hiện trường gây án rất tiêu chuẩn, lại thêm nhà họ đúng là có hành vi “xảo trá muốn bắt chẹt” người ta nên không tính là oan uổng. Bây giờ phải làm sao đây?
Không được! Bây giờ bà ta phải bình tĩnh! Không được hoảng hốt.
Bà Song hít vào một hơi rất sâu, ngồi im tại chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ở trong góc, tròng mắt Vương Ngọc Mẫn nhìn chằm chằm vào xấp tiền trong tay mình, cả người bà ta run rẩy như lá rụng mùa thu, vô cùng sợ hãi.
Bà ta cũng không biết, càng không hiểu vì sao lại đi đến bước đường này.
Trong số mấy đứa con, Trương Thái Thái nhỏ nhất chớp đôi mắt đen lúng liếng của mình: “Chị hai, làm… Làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Vương Ngọc Mẫn cũng nhìn về phía Trương Anh Tử.
Trương Anh Tử không nói gì, dường như cả người đã bị rút hết sức lực, cô ấy chán nản ngồi trên nền nhà.
Làm sao bây giờ?
Cô ấy cũng muốn biết làm sao bây giờ.
Người nhà mình muốn bắt bí chị Khương hòng cướp đi một vạn đồng trên tay chị ấy, còn lợi dụng Tiểu Diệu để dọa dẫm, hành vi này tất nhiên đã chọc giận chị Khương, tạo ra kết cục thế này chỉ có thể nói là do bọn họ gieo gió gặt bão, thế nhưng người bên cạnh là mẹ của mình!
Cô ấy còn có thể làm sao?
Nghĩ đến đây, Trương Anh Tử ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi.
Khương Chi đang ngồi dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc dài đã xộc xệch xõa xuống, gương mặt cô vô cùng lạnh lẽo, giống như không để ý đến gì cả.
Trương Anh Tử cười khổ một tiếng, trong lòng cũng rùng mình ớn lạnh.
Đột nhiên Trương Anh Tử nhận ra thì ra cho tới bây giờ mình chưa bao giờ hiểu chị gái này.
Dường như Khương Chi biến đổi rất khó lường, có khi thì ôn hòa, có khi thì sắc bén, khi thì lạnh lùng nhưng không thể nghi ngờ, cô có sự khéo léo, cũng có một mặt quyết đoán, giống như một người điên nhưng cẩn thận, cơ trí, thậm chí là tàn nhẫn.
Trương Anh Tử cúi thấp đầu, chờ đợi phán quyết.
Khương Chi cũng không biết lộn xộn ồn ào bên trong, mọi người đều đăm chiêu suy nghĩ.
Trước giờ cô làm việc luôn xem trọng một phát trúng đích.