Trên đường trở về đồn công an, Khương Chi cũng hiểu được thân phận của Dương Nghị rồi.
Người này là bạn học cũ của nguyên chủ.
Theo Dương Nghị nói, từ sau khi nguyên chủ đi huyện Thấm học trường cấp ba thì không còn liên hệ nữa.
Khương Chi cẩn thận nhớ lại, hình như trong tiểu thuyết không có nói đến người này.
Đồn công an trấn Đại Danh.
Khương Chi đã từng đưa Tiểu Qua đến đây làm hộ khẩu.
Cô bước vào trong như đã rất quen, lúc này cô nhìn thấy một bác sĩ đã ngồi chờ sẵn, nói ra cũng rất trùng hợp, bác sĩ này lại chính là cha của Trương Nhân, cũng chính là bác sĩ Trương từng băng bó vết thương cho cô.
Chẳng qua dường như ông ấy đã không còn nhớ rõ Khương Chi nữa.
Bác sĩ Trương mang găng tay vào, ông ấy dùng kéo cắt vải trên vai cô để kiểm tra vết thương, sau đó nói: “Bị vật sắt đ.â.m vào, sâu khoảng một tấc, không cần khâu lại.”
Dứt lời, ông ấy cũng lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc lên đó.
Đồng chí công an đã áp giải nhóm người bà Song đi ra từ bên trong: “Một người hiềm nghi cũng bị thương ở đầu, làm phiền bác sĩ Trương kiểm tra cho người đó.”
Bác sĩ Trương nghiêm túc gật đầu, đi theo đồng chí công an kia vào trong.
Khương Chi đưa tay thử chạm vào vết thương.
Dương Nghị và một đồng chí công an xa lạ ngồi phía sau bàn công tác, ba lô tiền cũng được đặt trên bàn, lúc này khóa đã bị kéo ra làm lộ mấy xấp tiền mới tinh bên trong, hết xấp này đến xấp khác, cũng khiến bầu không khí trong sở cảnh sát đông cứng lại.
Dương Nghị giương mắt nhìn Khương Chi, nói: “Đồng chí, làm phiền cô lại đây ngồi, chúng tôi phải hỏi cô một số vấn đề.”
Khương Chi gật đầu, cô đã quen quá trình lấy lời khai.
Khương Chi đứng dậy, đi đến, rồi ngồi xuống ở phía đối diện.
Dương Nghị mím môi, giọng nói cứng ngắt: “Hy vọng cô phối hợp.”
“Tên.”
“Khương Chi Tử.”
“Địa chỉ gia đình.”
“Thôn Khương Gia trấn Đại Danh.”
“…”
“Xin hỏi mối quan hệ giữa cô và những người hiềm nghi kia là thế nào? Vì sao lại xuất hiện trong nhà họ?”
Khương Chi liếc mắt nhìn Dương Nghị một cái, lại nhìn đồng chí công an ngồi cạnh Dương Nghị đang cầm bút ghi chép lời khai.
Giọng nói cô hơi khàn: “Bởi vì tôi sinh con khi chưa lập gia đình nên bị người nhà đuổi ra ngoài, trong khoảng thời gian hạn hán nghiêm trọng, tôi không nuôi nổi đứa bé nên mới để cho nhà Vương Ngọc Mẫn nuôi, sau này vì nhà Vương Ngọc Mẫn chăm sóc cho đứa nhỏ không được chu đáo, khiến đứa bé bị phỏng phải nằm viện, tiền thuốc men lên đến bốn ngàn hai trăm đồng.”
“Đúng lúc tôi đang làm buôn bán nhỏ nên có tiền thanh toán viện phí, đồng thời đã cho nhà Vương Ngọc Mẫn một ngàn đồng thay lời cảm ơn họ, xem như tôi báo đáp họ trong thời gian họ đã chăm sóc con của tôi. Thế nhưng không ngờ họ lại có lòng tham không đáy.
“Con gái của Vương Ngọc Mẫn là Trương Anh Tử vì cứu con tôi cũng bị phỏng ở chân, trong khoảng thời gian này tôi vẫn chăm sóc cô bé đó.”
“Vết phỏng trên chân cô ấy đã chuyển biến tốt hơn nên hôm nay tôi mới đưa cô ấy trở về nhà nhưng không ngờ gia đình Vương Ngọc Mẫn lại có công phu sư tử ngoạm, yêu cầu tôi phải trả một vạn, nếu không sẽ bán con tôi vào chợ đen.”
“Theo tôi được biết, họ đã liên hệ với người mua xong xuôi cả rồi, đã thu nhận không ít tiền đen tối kia.”
“Tôi có lý do tin tưởng đây không phải lần đầu tiên mấy người kia làm chuyện buôn bán trẻ con thế này.”
“Nói đến cũng rất khéo, lần này tôi về trấn Đại Danh, ngoại trừ việc muốn dẫn Trương Anh Tử về nhà, thì cũng vì có công việc hợp tác làm ăn với biên tập Phó Đông Thăng của nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học nên mới phải cầm theo nhiều tiền thế này, thế nhưng không ngờ gia đình Vương Ngọc Mẫn đã để mắt đến.”
“Mấy người đó gian xảo, muốn vơ vét tiền của tôi, thậm chí còn muốn g.i.ế.c tôi.”
“Đồng chí công an, chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”