Chia thành hai nơi.
Trên đường trở lại trấn Đại Danh, Lê Đăng Vân vẫn lái chiếc xe Toyota của anh ta.
Dương Nghị ngồi ở ghế phụ, Khương Chi và An Thiên Tứ ngồi ở hàng phía sau.
Lê Đăng Vân là người có tính cách hoạt bát, dọc đường cũng không rảnh rỗi, không ngừng tìm hiểu tin tức từ Dương Nghị.
“Vụ án buôn người chợ đen sao?” Nhắc tới chủ đề này, mày An Thiên Tứ nhíu chặt lại. Anh ấy vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ án tống tiền gây thương tích đơn giản, không ngờ bên trong lại có liên quan tới vụ án lừa bán người, cứ như vậy mọi chuyện trở nên rất nghiêm trọng.
Lê Đăng Vân cười lạnh một tiếng: “Nếu nói như vậy, vậy bà lão kia cũng không phải là lần đầu làm chuyện này, ồ, biết chơi lắm. Thử hỏi, một lão bà bình thường, có bản lĩnh gì có thể cấu kết với chợ đen? Cảnh sát Dương, anh có gì muốn nói không?”
Khương Chi ngước mắt liếc nhìn Lê Đăng Vân, quả nhiên không hổ là xuất thân từ gia đình chính trị, biết nhìn nhận bản chất thông qua hiện tượng.
Hành vi lừa bán người của hai mẹ con rõ ràng đã hình thành một đường dây, làm sao để lừa gạt, làm sao để bắt cóc, làm sao để buôn bán, làm sao để xóa đi dấu vết của bản thân, bà ta rất thành thạo, nếu không thì sao lại không lộ chút dấu vết nào trong suốt nhiều năm như vậy.
Điều này chứng tỏ, trấn Đại Danh không sạch sẽ, trên đầu mấy tên tội phạm này đã hình thành “Ô dù”.
Cái gì gọi là ô dù chứ?
Đại loại là một số người đứng đầu quyền lực, có hành vi bao che, dung túng cho tội phạm hoặc các phạm vi thế lực, thậm chí còn cung cấp điều kiện thuận lợi, để không làm tổn hại hoặc gây cản trở tới lợi ích của họ.
Đơn giản mà nói, ô dù chính là kiểu dựa lưng vào quyền thế mà người thường mong ước!
Trấn Đại Danh xa xôi, phàm là có chút sức mạnh trong tay thì đều có thể xưng vương xưng bá, mà một đồn công an nho nhỏ, rõ ràng đã hình thành một mắt xích ô dù.
Lê Đăng Vân vừa nói xong, trong xe lâm vào cảnh yên lặng quỷ dị.
Dương Nghị quay đầu nhìn Lê Đăng Vân, hiếm khi thấy anh ấy im lặng.
Tuy là anh ấy mới vừa được điều đến trấn Đại Danh không lâu, nhưng đã phát hiện ra sự bẩn thỉu xen lẫn trong đó, anh ấy không dám, càng không thể thông đồng làm bậy, cũng không có cách nào thay đổi nên chỉ tham gia một ít vụ án trong khả năng của bản thân.
An Thiên Tứ cũng nhận ra mối nguy hiểm có thể xảy ra trong chuyện này, lập tức cau mày.
Trái lại Lê Đăng Vân thì tùy tiện, hoàn toàn không để trong lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu đã có liên quan tới chuyện này thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, những đứa trẻ đó đều vô tội, nhất định phải tìm trở về!”
Anh ấy có một trái tim công bằng lại thiện lương.
An Thiên Tứ nói với giọng nặng nề: “Cậu nói đúng, nhất định phải tìm được tất cả chúng trở về!”
Xe chạy như bay, rất nhanh đã đến trấn Đại Danh.
Đồn công an vẫn hoạt động có trật tự, trong đó số lượng công an nhiều thêm vài người.
Đoàn người Dương Nghị mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy một cảnh tượng “Tham lam hưởng thụ”.
Mấy nam công an tụm lại với nhau nuốt mây phun sương, hai nữ công an cùng ăn trái cây đóng hộp, cười hi hi ha ha với nhau.
Khương Chi nhướng mày, lặng lẽ nhìn một màn chướng khí mù mịt này.
Gân xanh trên trán Dương Nghị giật giật, môi có chút tức giận mà run lên: “Các người đang làm cái gì vậy?!”
DTV
Mấy người công an ở đồn công an dù sao cũng không càng quấy quá mức, vừa thấy có người tới liền luống cuống tay chân thu dọn bàn làm việc, người công an ngày hôm qua giúp Khương Chi lập biên bản cười mỉa nói: “Dương Nghị, sao anh lại trở về?”
Dương Nghị nhíu mày, giơ túi văn kiện trong tay lên: “Vụ án có tiến triển mới.”
Trong lòng của người công an lập biên bản rơi lộp bộp: “Tiến triển mới sao?”
Lê Đăng Vân khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Xì, đồn công an của mấy người ở trấn Đại Danh này đúng là khiến người ta giật mình, bây giờ không phải là thời gian làm việc sao? Mấy người các anh lại tụ thành cả đám ăn ăn uống uống làm gì còn dáng vẻ của một nhân viên chính phủ? Trông có vẻ là đã tới lúc cần phải chấn chỉnh lại rồi.”
Một tên công an có nước da ngăm đen, cao to đi ra, ông ta cười châm chọc: “Chấn chỉnh chúng tôi? Cậu là cái đinh gì?”