Anh ấy mơ hồ nhớ tới cha anh ấy đã từng nhắc tới, bí thư đảng ủy trấn Đại Danh, Lưu Đông Nguyên, mới vừa giao thiệp với thương nhân nước ngoài, thúc đẩy kinh tế trong trấn, với thành tích ấn tượng này thì ông ta có thể được thăng chức lên huyện.
Cứ như vậy, Mẫn Đào, phó bí thư đảng ủy trấn có thể tiếp nhận chức vụ của ông ta.
Hai người đó, có biết tới chuyện này không?
Lưu Tiểu Cường sợ tới mức cả người giật mình một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, ông ta gầm lên: “Cô không được ngậm m.á.u phun người!”
Ông ta làm sao cũng không ngờ được, người phụ nữ “Chịu tội thay” trước mặt này lại có thể từ trong mưu tính của vụ đại án này lôi kéo ra bí mật lớn nhất, đen tối nhất của đồn công an trấn Đại Danh của họ!
Một khi bí mật này bị lộ ra trước công chúng, chắc chắn sẽ mang đến cơn địa chấn gây chấn động đến toàn bộ Hoa Quốc!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lưu Tiểu Cường nhìn về phía Khương Chi ẩn chứa sự kinh hãi.
Đây là quái vật gì vậy? Nói nhỏ, chỉ là trận cãi vã giữa hai bà cháu trong nhà, nói lớn, cùng lắm chỉ là một vụ tống tiền, làm thế nào mà cô có thể phát hiện ra?
Không được!
Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!
Tuyệt đối không thể!
Nghĩ như vậy, trong mắt Lưu Tiểu Cường xẹt lên một tia sát khí mơ hồ.
Khương Chi vẫn luôn chú ý đến Lưu Tiểu Cường, sau khi thấy trong mắt ông ta hiện lên sát ý, đồng tử co rụt lại, hét: “Chạy!”
Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ không hiểu nguyên do, động tác lại không hề chậm, nghe theo lời nói liền chạy ra ngoài cửa.
Ánh mắt Lưu Tiểu Cường chợt lóe, lạnh lùng nói: “Bắt giữ bọn họ!”
Ông ta vừa nói xong, thì một đám công an tay cầm côn xông lên.
Sắc mặt Khương Chi nghiêm trọng, tay nắm thành quyền, xương ngón tay kêu răng rắc.
Cô bước chân lên, ngăn lại công an xông vào đầu tiên, một tay bắt lấy tay trái đang cầm côn của anh ta, nắm lấy cánh tay anh ta dùng sức bẻ, lúc sau, chỉ nghe răng rắc một tiếng, công an kia đã trật khớp vai, hét ra một tiếng thảm thiết: “A— —”
Một kích qua đi, cô không kịp phản ứng, lắc mình một cái, tránh thoát cây côn đang đánh tới.
Cô lăn vòng tại chỗ, lấy thế sét đánh không kịp nâng cái ghế dựa ở trước bàn làm việc lên, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ghế dựa vẽ một đường cong ở trên không trung, mạnh mẽ văng về phía mấy công an đang đánh tới phía cô.
Vẻ mặt của mọi người đều khiếp sợ, thật sự không nghĩ tới một cô gái nhìn nhu nhược như vậy lại biết võ!
Lưu Tiểu Cường tránh ở phía sau đám người, trong mắt lập lòe sự độc ác, không tiếng động sờ lên bao đựng s.ú.n.g ở bên hông.
Bên kia, Lê Đăng Vân vừa mới sờ tới then cửa, một cây côn lại nện xuống.
Cậu ta hít một hơi khí lạnh, vội vàng buông tay, lảo đảo né tránh, khó khăn né qua bên cạnh tránh thoát một kích đủ làm người ta gãy xương kia.
“Làm sao bây giờ?!” An Thiên Tứ cũng hết sức chật vật, đã ăn một côn vào sau lưng, làm cho anh ấy đau đến mặt trắng bệch.
Trên đầu Lê Đăng Vân toàn là mồ hôi lạnh, nhe răng trợn mắt nói: “Làm sao tôi biết, muốn c.h.ế.t thật mà”.
Hai người đều là cậu ấm nhà giàu, chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời có chút chật vật.