“Đồng chí Khương không có ở đây sao?”
Dì Hoàng vừa nghe thấy đối phương là người quen biết Khương Chi, bà ấy liền cười nói: “Cô ấy đến trấn Đại Danh rồi.”
Nghe vậy, Tạ Lâm nhíu mày một cái, ánh mắt vượt qua dì Hoàng nhìn vào phía trong phòng bệnh, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai đứa hai đứa nhỏ, anh ấy khó hiểu mà hỏi: “Trấn Đại Danh? Đứa nhỏ còn chưa xuất viện, đồng chí Khương đến trấn Đại Danh làm gì?”
Chỗ đó cũng không phải là một nơi tốt.
Dì Hoàng nhìn Tạ Lâm, hơi chần chờ rồi mới chậm rãi nói: “Nghe bảo cô ấy bị người ta cướp tiền, sau đó số tiền đó bị giữ trong đồn cảnh sát.”
DTV
Sắc mặt Tạ Lâm hơi thay đổi, anh ấy vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Khi trở lại phim trường, anh ấy cũng không dám giấu giếm mà kể hết mọi chuyện cho Thi Liên Chu nghe.
Đôi mày nhọn của Thi Liên Chu cau lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh giống như bị phủ một tầng sương giá.
Mấy năm nay, anh đã điều tra tung tích của cháu gái, cho nên thường xuyên tiếp xúc với các đồn cảnh sát ở những thị trấn khác nhau, nhiều năm như vậy, anh đã phần nào nhận thức được mảng tối và nguy hiểm ở những địa phương nhỏ đó, càng là chỗ xa xôi, ngược lại sẽ càng loạn.
Trấn Đại Danh, rõ ràng không phải là một nơi sạch sẽ.
Khương Chi có quan hệ với đồn cảnh sát, nếu như thức thời chút thì không sao, nếu không thức thời, ha hả.
Thi Liên Chu lười biếng tựa vào lưng ghế, anh ung dung hút thuốc, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, nhưng trong đáy mắt lại có chút tối tăm vô hình, nụ cười trên miệng cũng không hề chạm tới đáy mắt.
“Đệch!”
Một lời nói tục trầm thấp bực bội phát ra từ đôi môi mỏng của anh.
...
An Thiên Tứ nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Chi, anh lo lắng hỏi: “Cô sao vậy?”
“Không sao.” Khương Chi lắc đầu,
An Thiên Tứ còn muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Tạ Lâm, cậu đến trung tâm y tế gọi bác sĩ đi. Chậc, cứ nói rằng ở đây có một nữ dũng sĩ bị một mảnh đạn lạc b.ắ.n trúng.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật.
Sao cô có thể không nghe thấy được sự chế nhạo và trào phúng trong lời nói của Thi Liên Chu chứ?
Tạ Lâm không nhịn được, xì một tiếng bật cược, ngay khi ánh mắt của Thi Liên Chu quét tới, anh ấy vội vàng rời mắt đi.
An Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu một cái, anh ấy cảm thấy trong lồng n.g.ự.c ngột ngạt cho nên quay đầu sang một bên, không nói gì thêm nữa.
Thi Liên Chu cởi găng tay da, dùng đôi tay thon dài châm một điếu thuốc, mí mắt cũng không thèm nhấc lên mà nói: “Sở trưởng Tào, chuyện g.i.ế.c người à?”
Tào Kiến lập tức đổ mồ hôi lạnh, ông ta liên tục cười nói: “Cái gì mà g.i.ế.c người chứ? Tôi nào dám đâu? Thi tiên sinh ngài nhìn thử đi, mấy người này chắc chắn là nghi phạm hình sự đang cố gắng trốn thoát, chuyện đội trưởng Lưu nổ s.ú.n.g cũng là chính đáng, tuyệt đối không phải có ý muốn g.i.ế.c người!”
Lưu Tiểu Cường nghe ra được sự bao che trong lời nói của Tào Kiến, ông ta vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, sở trưởng, mọi người không biết đó thôi, bọn họ đều có liên quan đến một vụ án cướp tiền lớn vào ngày hôm qua đó, tổng số tiền lên đến hai mươi lăm ngàn đồng! Bọn họ.....”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Lê Đăng Vân, người đang vô cùng tức giận cắt ngang: “Mẹ mày đừng có đánh rắm nữa! Mở mắt chó của mày mà nhìn cho kỹ đi, bố mày là nghi phạm sao? Mày con mẹ nó dám nổ s.ú.n.g với tôi à, nếu như bố mày nuốt xuống cục tức này thì không phải tên là Lê Đăng Vân!”