Trước bí mật và mạng sống, cô chắc chắn phải chọn cái sau rồi.
Khương Chi cử động thân thể, mở ô che đi những hạt mưa lớn trên đầu cô và Thi Liên Chu.
Cô liếc mắt nhìn vết thương đã bị nước sông ngâm đến trắng bệch, lại mua dung dịch oxy già và povidone của hệ thống, rửa sạch vết thương trên cánh tay, sau đó lại lau vết thương trên trán cho Thi Liên Chu, vết thương này hình như là bị một hòn đá nhọn đ.â.m vào, nhìn qua trông có chút đáng sợ.
Sự đau đớn do povidone gây ra khiến cho hàng lông mày của Thi Liên Chu càng nhăn chặt hơn, nhưng rất nhanh lại thả lỏng trở lại.
Đột nhiên, anh ho ra một ngụm nước, rồi đưa tay lên môi ho khan vài tiếng.
Ánh mắt Khương Chi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.”
Thi Liên Chu nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt hơi nhắm lại mở ra.
Đập vào mắt anh chính là khuôn mặt nhợt nhạt thanh tú của Khương Chi, mái tóc dài của cô bị mưa làm ướt dính vào thái dương, đôi môi của cô cũng hơi tím tái vì những giọt mưa lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn anh lại tràn ngập ánh sáng.
Dưới cơn mưa lớn, dường như trong mắt cô chỉ có anh.
Thi Liên Chu đột nhiên cười.
Anh hiếm khi mỉm cười, vẻ thờ ơ tiêu tan, trong đôi mắt đen nheo nheo của anh dường như có một chút ánh sáng chiếu rọi, như thể có những ngôi sao ẩn giấu trong đó.
“Khương Chi, cô đang quan tâm tôi.”
Khương Chi hơi ngần người, nhân cơ hội này, Thi Liên Chu giơ ngón tay thon dài lên, vén sợi tóc dính vào khuôn mặt cô.
Khương Chi cau mày, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Người đàn ông này, lưu manh!
“Đây là chỗ nào vậy?” Đôi mắt đen của Thi Liên Chu hơi lóe lên, đúng lúc anh quay đầu nhìn bốn phía.
Khương Chi mím môi một cái, cô cũng không so đo với anh nữa mà nói: “Chúng ta bị sạt lở đất cuốn xuống khe núi, sau đó thì theo hướng dòng nước chảy mạnh trôi đến nơi này, cây bị mắc kẹt lại rồi, tạm thời tôi cũng không biết chúng ta đang ở đâu, mưa quá lớn, chúng ta cần tìm chỗ tránh mưa.”
Nói tới chỗ này, lời nói của cô ngừng lại, bàn tay cầm cán ô trở nên cứng đờ.
Nếu như cô nói mình nhặt được chiếc ô này ở dưới sông, liệu anh có tin hay không?
Khi cô đang nói chuyện, Thi Liên Chu chú ý đến chiếc ô màu đen trên đầu anh, có lẽ là vì anh bị hôn mê, cho nên phần lớn chiếc ô được che trên đỉnh đầu anh, còn lưng của Khương Chi thì lại lộ ra trong cơn mưa bão dữ dội.
Anh khẽ cau mày, ngồi dậy và quàng tay qua vai cô như một lẽ đương nhiên.
Thân thể Khương Chi hơi cứng đờ.
Không đợi cô mở miệng, Thi Liên Chu nói với giọng điệu trầm thấp: “Lạnh quá, ở cùng nhau vẫn tốt hơn.”
Giọng nói của Thi Liên Chu thản nhiên và nghiêm túc, như thể anh thực sự chỉ đang cố giữ ấm mà thôi.
Khương Chi liếc anh một cái, nhưng cô cũng thức thời mà mà không cắt ngang cuộc trò chuyện, nếu như anh không mở miệng hỏi chuyện cái ô, vậy thì cô cũng sẽ không nói, còn chuyện dung dịch ô-xy già và povidone thì đều được cô để trong cái bao ni lông rách nát mà cô tiện tay nhặt được.
Đột nhiên, Khương Chi nhíu mày một cái.
Dựa vào gần, cô nhận thấy trên má Thi Liên Chu có hai vết ửng hồng, vẻ ửng hồng giống như son phấn này không làm mất đi vẻ điển trai của anh, mà ngược lại còn khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm nùng diễm mấy phần.
Nhưng mà, chuyện này rõ ràng không phải vì Thiên Liên Chu đang xấu hổ, mà là vì anh lên cơn sốt.
Lòng Khương Chi trần xuống.
Đáng lẽ cô nên nghĩ tới sớm hơn, Thi Liên Chu có bệnh dạ dày, ngày thường anh còn được sống trong nhung lụa, sau khi anh bị dày vò một trận như vậy, không bị bệnh mới là lạ.
Khương Chi kéo một cánh tay của anh: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước, xem thử có thể tìm được chỗ trú mưa hay không.”
Thi Liên Chu cũng không phản bác.