Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 278




Người phụ nữ lúc đầu có chút do dự, nhưng khi bà ấy nhìn thấy tiền thì vội vàng nói: “Được, được, hai người vào đi.”

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, cô kéo Thi Liên Chu vào nhà.

Hộ nhà nông này có cuộc sống không mấy đầy đủ sung túc, căn nhà này là nhà gạch đất có ba phòng, cũng không có gia cụ gì trong nhà, trên tường dán tạp chí Phúc Oa rất có cảm giác lâu năm, nói ra thì, căn nhà này chỉ tốt hơn căn nhà của cô ở Khương gia thôn một chút vậy thôi.

Người phụ nữ này có làn da xám xịt và rất thô ráp, gió sương tích tụ bao năm để lại vết hằn sâu trên gương mặt bà ấy, thoạt nhìn bà ấy trông giống như một người phụ nữ nông thôn đã làm ruộng nhiều năm.

Bọn họ mới vừa vào cửa, một giọng nam khá chân thành và đôn hậu vang lên ở trong phòng chính: “Phượng Anh, là ai vậy?”

Người phụ nữ nói bằng giọng địa phương: “Hai người lạ, bọn họ nói rằng gặp phải một trận lở đất nào đó, cho nên rơi xuống sông và bị cuốn trôi về phía thôn chúng ta đó.”

Bà ấy vừa nói, trong phòng vang lên tiếng thay quần áo sột soạt, kèm theo lời nói lo lắng của người đàn ông: “Ô, lở đất à? Rơi xuống sông rồi trôi đến đây sao? Hai người họ không bị sao chứ?”

Nói xong người đó bước ra khỏi phòng.

Đó là một đàn ông trung niên, ông ấy không cao, gầy teo, nước da đen và có vài nếp nhăn trên khuôn mặt.

DTV

Khi ông ấy nhìn thấy Khương Chi và Thi Liên Chu thì cũng ngẩn người, nhưng nhìn thấy vết m.á.u trên người họ, sau đó ông ấy lại mở cửa rồi thò đầu ra ngoài nhìn mưa bão liên tục, ông ấy chần chờ nói: “Trời mưa lớn như vậy, tôi cũng không thể nào đưa hai người đến trung tâm y tế trên thị trấn được đâu.”

Khương Chi khách sáo nói: “Không cần lên thị trấn đâu, có thể làm phiền hai người cho chúng tôi mượn một căn phòng được không?”

Chuyện lên thị trấn lúc này là hoàn toàn không thể nào, không nói đến chuyện tới mưa như thác đổ, chỉ nói đến chuyện đường lên thị trấn cũng không an toàn, không phải bọn họ đã gặp phải một trận lở đất rồi sao? Chuyện bảo đảm nhất bây giờ chính là thay quần áo ướt, uống một chút nước nóng và uống thuốc.

Người phụ nữ mở to mắt, tò mò hỏi: “Hai người là vợ chồng à?”

Khương Chi hơi khựng lại, sau đó cô nở nụ cười nói: “Đúng vậy, anh ấy là chồng tôi.”

Bởi vì Thi Liên Chu phát sốt, cho nên tay chân anh giống như nhũn ra, đôi mắt đục ngầu.

Anh nghe Khương Chi nói xong thì đôi mắt chớp hai cái, không lên tiếng.

“Được, bà mau đi dọn dẹp phòng phụ đi, tôi đi nấu nước cho bọn họ tắm một cái.” Người đàn ông đẩy vợ mình một cái, chỉ vào phòng phụ, còn bản thân ông ấy thì đi ra ngoài đun nước trên bếp.

Người phụ nữ đã nhận tiền, động tác cũng nhanh nhẹn.

Bà ấy thay ga trải giường màu đỏ sẫm thêu hoa mẫu đơn, sau đó lại lấy ra một chiếc chăn bông chắp vá, quay đầu nhìn vào mắt Khương Chi, bà ấy hơi khó xử mà nói: “Chỗ này là nông thôn, đây đều là của hồi môn của tôi, ngày thường chúng tôi cũng không nỡ dùng đâu.”

Khương Chi khẽ cười nói: “Vậy đã là tốt lắm rồi.”

Bây giờ cô nào có điều kiện để từ chối hay chê bai chứ?

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Hai người nghỉ ngơi, tôi cũng đi nấu nước.”

Dứt lời, bà ấy liền vội vàng đi ra khỏi phòng.

Khương Chi thôi mỉm cười, cô giúp Thi Liên Chu cởi áo khoác dài ướt đẫm của anh ra, chiếc áo sơ mi dán vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, động tác của cô ngừng lại, nói: “Phần còn lại anh tự cởi đi, tôi đi xem thử bọn họ có thuốc hạ sốt hay không”.

Cô nói bọn họ là vợ chồng là vì chỗ này xa lạ, bọn họ cũng không quen biết ai, hơn nữa Thi Liên Chu bị sốt cần người chăm sóc, cho nên bọn họ chỉ có thể ở chung một phòng, nếu không đôi vợ chồng này chưa chắc đã để cho hai người họ ở chung với nhau.

Thời buổi này, phải có giấy đăng ký kết hôn và giấy giới thiệu mới được ở nhà khách, nếu không nam nữ sẽ không được ở chung phòng.

Thi Liên Chu nhìn nhìn bóng lưng Khương Chi, anh cũng không ngăn cản, một tia cười lướt qua trong mắt, thoáng một cái đã biến mất.