Khương Chi hít sâu một hơi, cô đưa nước đến bên miệng cho anh uống, Thi Liên Chu hơi nheo mắt, sau đó uống mấy ngụm nước từ tay cô.
Thi Liên Chu vừa mới uống nước xong, vợ chồng Diêu Mãn Thương bưng một chậu nước lớn đi vào.
Lý Phượng Anh không dám nhìn lung tung, bà ấy đưa một cái khăn lông sạch sẽ cho Khương Chi, nói: “Hai người tắm rửa đi, tắm xong thì gọi chúng tôi vào đem nước ra ngoài đổ, tôi đã hâm nóng đồ ăn rồi, lát nữa hai người tắm xong thì tôi sẽ mang đến cho hai người”.
Đợi sau khi vợ chồng Diêu Mãn Thương đóng cửa lại, một bầu không khí khó xử tràn ngập căn phòng hẹp.
Khương Chi khẽ nâng chiếc cằm trắng nõn lên, giả vờ bình tĩnh nói:”Anh tắm trước đi, tôi đi ra ngoài.”
Cô nói xong, ngẩng đầu liền thấy Thi Liên Chu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khương Chi nhíu chặt mày, cô bước đến lắc lắc cánh tay anh: “Thi Liên Chu? Thi Liên Chu, anh tỉnh lại đi!”
Anh ngủ rất say, rất có khả năng là vì Khương Chi quá ồn ào, cho nên anh chau mày, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khương Chi mím chặt môi, cô ném khăn lông sang một bên định đi ra ngoài, nhưng trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh anh nhiều lần thỏa hiệp giúp mình, cuối cùng cô vẫn không thể tàn nhẫn bỏ mặc anh được.
Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Được, xem như hời cho anh vậy.”
Dứt lời, Khương Chi làm ướt khăn lông, đưa tay lên lau má, cổ, n.g.ự.c anh từng chút một... Sau đó, cô lau khô tóc cho anh cẩn thận, nhưng khi nhìn chiếc quần nhỏ giọt ở phần thân dưới của anh, cô càng nhíu mày chặt hơn nữa.
Có nên giúp anh cởi quần hay không?
Trong lòng khó tránh khỏi một cuộc giằng co tâm lý.
Một giọng nói vang lên: “Đừng cởi! Đừng quên anh ta đã đối xử với cô như thế nào trong cốt truyện, nói trắng ra, hai người thậm chí còn không phải là bạn bè nữa, một khi cô cởi quần anh ta ra, sau này cô sẽ càng dây dưa không rõ với anh ta đó!”
DTV
Một giọng nói khác nói: “Cởi ra đi! Cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể anh ta mà, hơn nữa, hai người còn sinh con với nhau rồi, còn giả vờ gì nữa chứ?”
Khương Chi lắc đầu, giơ tay lên gõ một cái vào đầu.
Cởi đi!
Lúc này Thi Liên Chu bị bệnh rất nặng, ý thức cũng rất yếu ớt, nếu như để anh ngủ với cơ thể ướt nhẹp như vậy cả đêm thì ngày mai bệnh tình sẽ càng trầm trọng hơn, thì cô lại phải chăm sóc cho anh, hơn nữa cô thật sự nợ anh rất nhiều, bây giờ cũng không phải lúc để làm ra vẻ.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt cô trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ban đầu lúc xuyên không đến đây, cô từng trải nghiệm một lần cởi quần anh ở trong giấc mơ, lần này cũng không có gì lạ lẫm.
Cô ấn nút khóa thắt lưng, chiếc thắt lưng bật mở, cô nhanh chóng kéo quần của Thi Liên Chu xuống, dùng khăn ấm lau người cho anh, sau đó lại rửa chân cho anh rồi mới dùng hết sức để đỡ anh lên giường, anh thật sự ngủ rất say, trong suốt khoảng thời gian này đều không mở mắt.
Vừa đắp chăn xong, cô ấy liền đưa tay vào trong mà không hề thay đổi vẻ mặt, nắm lấy mép chiếc quần đùi màu đen rồi dùng sức cởi nó xuống.
Khương Chi đứng ở mép giường, nhìn Thi Liên Chu lõa thể đang được bao bọc bởi chiếc chăn, đột nhiên cô cảm thấy rất khó tin.
Mấy tiếng trước cô và Thi Liên Chu vẫn còn mỗi người ngồi một bên, quan hệ giữa bọn họ là giao tình đạm bạc.
Mà lúc này, cô lại lột trần Thi Liên Chu, còn giúp anh lau người nữa??
Lời này nói ra ai dám tin?
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Cô mở cửa, liền thấy Lý Phượng Anh đang ôm một bộ quần áo, bà ấy khách sáo nói: “Em gái, tôi nghĩ rằng quần áo của hai người cũng ướt rồi, cũng không thể nào mặc lại được, này, đây là quần áo của vợ chồng tôi, hai người đừng chê, mặc tạm đi nhé.”
Khương Chi mím môi cười một tiếng, cô nhận lấy quần áo rồi nói: “Cám ơn chị nhé.”
Lý Phượng Anh liên tục xua tay, vui vẻ nói: “Không có gì, không có gì, vậy tôi bưng đồ ăn đến cho cô nhé?”
“Chị à, chị cũng đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, cứ để chậu nước ở trong phòng rồi sáng mai đổ cũng không sao mà.” Khương Chi nhìn Lý Phượng Anh che miệng ngáp một cái, cũng không tiện để bà ấy liên tục làm việc vì bọn họ.