Khương Chi nghe ra được sự không vui vẻ trong giọng nói của anh, sự khó chịu ban đầu của cô cũng tan biến.
Cô ngồi dậy, mái tóc đen bù xù xõa xuống eo thon, quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, trong ánh mắt bình tĩnh của cô có chút thong dong và thấu hiểu, cô nói: “Nếu không thì sao? Anh giúp tôi mấy lần, tôi vô cùng cảm kích, cho nên tối hôm qua tôi chăm sóc anh là chuyện đương nhiên.”
Thi Liên Chu cũng ngồi dậy, anh mặc cho chăn tuột xuống, để lộ thân hình quyến rũ với bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Anh nheo mắt nhìn về phía Khương Chi, chậc một tiếng mang theo sự trào phúng: “Hay cho một câu là chuyện đương nhiên.”
Thi Liên Châu không thể phủ nhận, nghe lời Khương Chi nói khiến trong lòng anh thật sự không thoải mái.
Khương Chi vén mái tóc dài ra sau tai, nhìn thẳng vào Thi Liên Chu.
Vẻ mặt cuả cô bình tĩnh, đồng tử xinh đẹp, không chút cảm xúc nói: “Anh thích tôi sao?”
Đột nhiên nghe được câu hỏi này, Thi Liên Chu sửng sốt trong giây lát.
Thích?
DTV
Anh chưa từng thích người nào, cũng không biết gì là thích.
Anh có tính tình lạnh lùng và lãnh đạm, vừa trưởng thành liền dọn ra khỏi đại viện, anh còn không thân thiết với người nhà, hơn nữa còn vì sự việc bốn năm trước khiến anh có ác cảm và ghê tởm không thể diễn tả được đối với phụ nữ, thích sao?
Thi Liên Chu lại ngước mắt nhìn Khương Chi một cách nghiêm túc.
Đối với người phụ nữ này, anh muốn, cho dù anh không phải thích cô, thì anh cũng cảm thấy cô khác với những người phụ nữ khác.
Tâm tư của anh không lớn, còn vô cùng bá đạo từ trong xương cốt, từ trước đến giờ anh luôn tuân theo quy tắc ra một phần lực, thì bắt buộc phải nhận được hồi báo tám phần, nhưng quy tắc này rõ ràng không có tác dụng với Khương Chi, khi anh quyết định giúp cô thì trong lòng anh cũng không hề muốn cô hồi báo.
Anh nào đã từng làm nhiều việc như vậy cho người nào chứ?
Dựa trên những khác biệt này, Thi Liên Chu không gật đầu cũng không lắc đầu, mà anh chỉ nhìn cô một cách nghiêm túc.
Khương Chi đã có dự liệu từ sớm, cô cũng không thất vọng.
Cô ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Nếu không phải là thích, vậy thì là hứng thú, cũng có thể là vì tôi cư xử không giống với những người phụ nữ khác, sự khác biệt này trở nên đặc biệt trong mắt anh, và khơi dậy hứng thú của anh.”
“Nghe tôi khuyên một câu, kịp thời quay đầu lại. Tôi là mẹ của bốn đứa nhỏ, bốn đứa đấy.”
Khương Chi vừa nói vừa nghiêm túc giơ tay lên, ngón tay thon dài làm động tác số “bốn”.
Đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp của cô được bao phủ bởi một vẻ thờ ơ giống như chuyện này không liên quan gì đến cô.
Hôm qua trời mưa rất to, đối mặt với tình huống như vậy, nếu buông thả một chút thì cô có thể cho rằng mình tạm thời lạc lối, nhưng hôm nay, cả hai người đều tỉnh táo, cô cũng không cần giả vờ hồ đồ nữa, đều là người trưởng thành, làm mấy chuyện mập mờ thì không thích hợp.
Trước khi tìm được đứa nhỏ, cô không có tâm tư yêu đương.
Cô không phủ nhận thiện cảm của bản thân dành cho Thi Liên Chu, ai cũng có tâm lý hâm mộ kẻ mạnh, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, hâm mộ kẻ mạnh thì có tai họa ngầm, từ trong xương cốt của cô cũng không phải là một người cam tâm yếu thế, cô có tư tưởng độc lập, mạnh mẽ, muốn bản thân không chênh lệch quá nhiều với một nửa của mình, cô càng thích một tình yêu mây tầng nào gặp mây tầng đó hơn.
Hơn nữa, người sẽ sánh đôi với Thi Liên Chu thật sự không phải là cô.
Ánh mắt của Thi Liên Chu rất nhạt, hết sức lạnh lùng.
Anh đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm Khương Chi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười lại không chạm tới khóe mắt, trong lòng có sóng ngầm cuồn cuộn: “Em đừng tự nghĩ mình thông minh. Thứ tôi cảm thấy hứng thú, chính là của tôi.”
Dứt lời, anh đã kẹp chặt cằm cô, dùng tay còn lại ôm lấy sau đầu cô, rồi ấn đôi môi mỏng xuống.
Anh dùng sức lực rất lớn, cực kỳ ngang ngược, vừa nhìn đã biết anh không có nhiều kinh nghiệm, môi và răng thoang thoảng mùi rỉ sét.