Khương Chi cười một tiếng, đương nhiên cô sẽ không đi vạch trần lợi ích mà tờ mười đồng mang tới.
Cô nhìn ra ngoài cửa rồi nói với giọng buồn man mác: “Mưa như thế này, không biết khi nào mới tạnh.”
Nhắc đến chuyện này, Lý Phượng Anh cũng cau mày: “Cũng không phải sao, cứ tiếp tục mưa như vậy, hoa màu cũng sẽ bị dập hư mất.”
Bà ấy nói xong, lại giống như chợt nhớ ra cái gì đó, sau đó bà ấy nói với vẻ mặt thổn thức: “Cô không biết đâu, sáng nay ở thôn chúng tôi, chỉ riêng chuồng lợn và chuồng gà đã bị cuốn trôi đi bốn, năm dặm rồi, heo gà đều chạy mất bóng, chồng tôi bây giờ cũng đang ra ngoài giúp mọi người tìm heo đó.”
Vẻ mặt của Khương Chi hơi ngưng lại.
Trận mưa như thác đổ này thật đúng là đột nhiên xuất hiện, cũng không phải chỉ có bọn họ xui xẻo, trước mắt thì thôn làng cũng bị gặp tai họa, nếu như trời vẫn tiếp tục mưa lớn, bọn họ cũng không biết sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu.
Đột nhiên, cô phát hiện Lý Phượng Anh nhìn thẳng một hướng, cô cũng nhìn theo ánh mắt của bà ấy.
Thi Liên Chu đi ra khỏi phòng, anh mặc bộ quần áo của Diêu Mãn Thương trên người, bộ quần áo cũ kỹ màu xám không thể che giấu khí chất ưu tú của anh, cho dù không có người vây quanh, nhưng anh vẫn toát ra khí chất đặc trưng của người ở trên cao.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không có nhiều biểu cảm, nhàn nhạt, bọng xanh dưới mắt cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh.
Anh dùng ánh mắt rất nhạt khẽ quét qua Khương Chi, sau đó quay lại nhìn về phía Lý Phượng Anh, giọng nói trầm thấp đặc biệt lạnh lùng: “Có t.h.u.ố.c lá không.”
Lý Phượng Anh sửng sốt một lát, sau đó không biết vì sao lại căng thẳng, thận trọng nói: “... Chỉ có t.h.u.ố.c lá cuốn thôi, có được không?”
Nghe vậy, Thi Liên Chu nhíu mày một cái, anh mím môi không nói nữa.
Khương Chi im lặng không nói.
Cô vốn không muốn quản mấy chuyện nhỏ nhặt của anh, nhưng nhìn Lý Phượng Anh sợ hãi đến mức siết chặt ngón tay, rụt người lại, bộ dạng giống như nông dân làm việc bị địa chủ ngược đãi thì cô không nhịn được mà thở dài.
Cô nói: “Anh vừa mới khỏi bệnh, vẫn là đừng hút thuốc nữa, ăn chút gì đi rồi tính sau.”
Thật ra cô càng muốn nói là: Thuốc lá ấy mà, tôi có, muốn loại thuốc là nào thì có loại thuốc là đó, nhưng cô chính là không cho anh.
Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn cô, trong lòng anh đang nén một cỗ lửa giận, cho nên anh nghiêng đầu sang một bên giả vờ như không nghe thấy.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô không ngờ rằng Thi Liên Chu vẫn còn có tính cách ấu trĩ và làm mình làm mẩy như vậy, dáng vẻ này của anh, không phải chính là dáng vẻ lúc nhỏ đi học bị bạn học cùng bàn lấn qua vạch ranh giới sao?
Khương Chi không nổi nóng, cô ôn tồn kéo tay áo của anh rồi nói: “Ăn cơm.”
Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu vẫn đang mím chặt, nhưng anh vẫn ngồi xuống theo lời cô.
Lý Phượng Anh thở phào nhẹ nhõm, bà ấy không dám nhìn Thi Liên Chu, mà quay lại nói với Khương Chi: “Hai người ngồi trước đi, tôi đi bưng bánh khoai lang đỏ đến nhé.”
Dứt lời, bà ấy liền vội vàng rời đi.
Thi Liên Chu cũng không để ý đến Khương Chi, anh bưng chén cháo ngô lên, ngón tay thon dài trắng nõn của anh tạo nên sự tương phản với chiếc bát gốm màu nâu, càng lộ vẻ tinh xảo, cho dù là cháo ngô bình dân nhất, khi anh húp cháo thì cũng có cảm giác giống như anh đang uống rượu Martell vậy.
Khương Chi ngước mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm khái, thật đúng là người so với người tức c.h.ế.t mà.
Dường như nhận ra ánh mắt của Khương Chi, Thi Liên Chu liếc cô một cái, sự hờ hững hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh.
Không bao lâu, Lý Phượng Anh liền bưng lương thực thô trở lại, còn không quên đặt một dĩa dưa muối xuống, sau đó bà ấy khách sáo cười nói: “Ở nông thôn không có thứ gì ngon, đều là đồ nhà trồng, hai người ăn tạm nhé.”
Khương Chi cười nói: “Chúng tôi cũng không để ý nhiều như vậy đâu, có thể lấp đầy bụng là được rồi.”
Thật ra cô là một ngươi theo đuổi ham muốn ăn uống, nhưng mà trước mắt cũng không có điều kiện để cô mua cá, thịt, trứng ở trong cửa hàng.