Lý Phượng Anh nghe đi tới nhìn xem, ngại ngùng nói: “Như vậy thì ngại quá.”
Cô gái trẻ kia xua tay nói: “Chuyện nhỏ này có gì phải ngại chứ, em gái của cháu sắp kết hôn, nên đưa trước một ít quà là chuyện tất nhiên, đến lúc đó còn muốn mời chú thím đến thôn Khương gia dự tiệc cưới nữa đấy, như vậy không phải sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Lý Phượng Anh càng thêm chân thật hơn, khen ngợi nói: “Vẫn là miệng của Quế Hoa ngọt nhất.”
Người trong thôn đều như vậy, nếu gặp nhau không tránh khỏi muốn nói chuyện mấy câu.
Lý Phượng Anh đưa túi cho Diêu Mãn Thương, để ông ấy mang vào phòng bếp, sau đó quay lại bắt chuyện với cô gái kia: “Nói mới nhớ Đinh Hương cũng 18 tuổi rồi đúng không? Cũng sắp lấy chồng rồi, Quế Hoa, cháu định bao giờ sẽ kết hôn vậy?”
Trong phòng, Khương Chi nghe được cuộc nói chuyện của hai người, khẽ nhướng mày.
Quế Hoa? Đinh Hương?
Duyên phận của con người với con người thật sự là một điều kỳ diệu.
Hôm nay cô thông qua du hành thời gian trọng sinh, bởi vì chưa kết hôn đã mang thai nên sớm bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên không có quá nhiều vướng mắc với người thân của nguyên chủ, nhưng cũng biết rõ mọi người trong nhà của nguyên chủ.
Chị năm, Khương Quế Hoa.
Em út, Khương Đinh Hương.
Trước đây cô đã từng gặp Khương Đinh Hương, là một cô gái trà xanh đầy tâm cơ, lúc trước cũng từng liếc mắt nhìn Khương Quế Hoa một cái, hiển nhiên cô ta cũng không thích đứa em gái ‘không biết liêm sỉ’ này cho lắm, hai người không có quá nhiều tiếp xúc.
Khương Quế Hoa nghe được những lời này Lý Phượng Anh, cũng không xấu hổ mà cười nói: “Cháu không phải đang đợi thím giới thiệu cho cháu sao?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Khương Quế Hoa đột nhiên lướt qua bả vai Lý Phượng Anh, rồi trở nên đờ đẫn khi nhìn thấy Thi Liên Chu đang ngồi trong phòng.
DTV
Anh đang uống nước, khi cụp mắt lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, giống như nhìn ánh trăng xuyên qua tầng mây vậy, đẹp đến mức chói mắt.
Hơi thở của Khương Quế Hoa cũng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, cô ta đã từng nhìn thấy người đàn ông này, khi ở thôn Khương gia.
Cô ta nhớ rõ anh là nhân vật lớn đến từ Bắc Kinh, cố tình đến đây để tìm cháu gái thất lạc của mình, Khương Xuân trở thành tiểu thư nhà giàu, cả gia đình Hương Nhị Điển mua con bé đó về cũng lập tức bị xui xẻo, bây giờ đã hoàn toàn biến mất khỏi thôn.
Trong lúc nhất thời, Khương Quế Hoa thật sự không dời mắt đi được.
Lý Phượng Anh vỗ n.g.ự.c đồng ý nói: “Được, chuyện này cứ để thím lo, đợi bao giờ tìm được người phù hợp sẽ giới thiệu cho cháu!”
Bà ấy nói xong, cũng không nghe thấy Khương Quế Hoa trả lời.
“Quế Hoa?? Quế?” Lý Phương Anh giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt cô ta, nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của cô, trái tim lập tức đập lỡ một nhịp, cả người khẽ di chuyển một chút, chặn lại ánh mắt như ‘chó nhìn thấy xương’ kia của cô ta.”
Khương Quế Hoa giật mình tỉnh táo lại, ngây ngốc nói: “Hả? Thím, thím vừa nói gì thế?”
Lý Phượng Anh có chút xấu hổ với Thi Liên Chu, cũng không dám giữ Khương Quế Hoa ở lại lâu, cười khan nói: “Vậy thím nhận lấy nhé, mưa to quá, cháu nhanh về trước đi, đừng để cho cô của cháu ở nhà phải đợi.”
Khương Quế Hoa bây giờ sao có thể đồng ý rời đi chứ?
Ánh mắt cô ta đờ đẫn, nói: “Thím à, cháu đi một chặng đường đến đây cũng cảm thấy hơi lạnh, muốn uống một cốc nước nóng xong mới rời đi.”
Lý Phương Anh cũng không ngốc, biết cô ta đang lấy cớ, nhưng dù sao cũng là họ hàng của nhau, Khương Quế Hoa đều đã nói đến mức vậy rồi, bà ấy cũng ngại mở miệng đuổi người, chỉ có thể tránh ra mời cô ta vào nhà.
Bước chân vào cửa của cô ta cũng không nhỏ, nhưng Thi Liên Chu lại không hề có ý định ngước mắt lên nhìn.
Khương Chi ở một bên nhìn đôi mắt tràn đầy say mê của Khương Quế Hoa thì khóe miệng khẽ nhếch lên, một người lớn như cô ngồi ở đây mà cô ta còn không nhìn thấy, tất cả ánh mắt đều đặt hết lên người của Thi Liên Chu, có phải có hơi chút xúc phạm người khác rồi không.