Ánh mắt chán ghét của anh, không thể phủ nhận, làm cho cô cảm thấy nặng nề không kiểm soát được.
Đột nhiên cô không chịu nổi nói ra bí mật lớn nhất của mình.
Tình hình như này lại càng trở nên phức tạp hơn rồi.
Anh sẽ tin tưởng lời nói của cô sao?
Lúc Khương Chi trở lại nhà Lý Phượng Anh thì Thi Liên Chu đang ngồi hiên ngang trên chiếc ghế trong phòng phụ.
Anh không thay quần áo ướt sũng, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói bay mù mịt trong phòng, trong phòng thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá và rượu kém chất lượng, vẻ mặt của anh cũng giống như điếu thuốc trên tay anh, lúc sáng lúc tối, không thể nhìn rõ ràng.
Khương Chi im lặng.
Lý Phượng Anh ló đầu ra từ phòng chính, bà ấy nhỏ giọng hỏi: “Em gái, không có chuyện gì chứ?”
Bà ấy muốn gọi một tiếng “Chi Tử”, nhưng sau khi nghĩ đến thanh danh của đối phương, bà ấy cũng không tạo quan hệ với cô nữa, cho nên cũng không để ý quan hệ bối phận nữa mà vẫn gọi cô giống như lúc trước.
Khương Chi lắc đầu rồi bước vào phòng phụ, cô thuận tay khép cửa lại.
Lý Phượng Anh nhìn cửa phòng phụ với ánh mắt thương hại, bà ấy hiểu rõ trong lòng, chắc chắn là do lúc nãy Khương Quế Hoa lỡ miệng kể chuyện lúc trước của Khương Chi Tử cho người chồng bây giờ của cô, cho nên hai người mới xảy ra mâu thuẫn.
Nói đến chuyện này thì Lý Phượng Anh cũng có thể hiểu được, dù sao thì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình là phụ nữ đã sinh con?
Vẻ mặt của Thi Liên Chu nhàn nhạt: “Nói đi, ý em là gì, em không phải là Khương Chi Tử, vậy thì em là ai?”
Mới đầu khi Thi Liên Chu nghe thấy điều này, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này lại đang cố trốn tránh và nói dối, nhưng khi những hình ảnh hai người bọn họ ở chung một chỗ hiện lên trong đầu anh, lại khiến anh cảm thấy khó hiểu.
Trong trí nhớ của anh, người phụ nữ bốn năm trước là một kẻ tham lam háo sắc, thấy tiền sáng mắt, lòng dạ cũng vô cùng tàn nhẫn ác độc, nếu như lúc đó Mạnh Lam không đến kịp thời, anh sợ mình không thể nào sống nổi, sau chuyện đó, anh đã có hậu di chứng vô cùng nặng nề.
Nhưng người phụ nữ trước mặt, lại không hề giống như vậy.
Anh từng để Tạ Lâm đưa ra giá cao chỉ để đổi lấy mấy bữa cơm nước, nhưng cô lại từ chối.
Cô không tham tiền.
Háo sắc?
Không, tối hôm qua cô rõ ràng có cơ hội “muốn làm gì thì làm” với anh, nhưng cô đã không làm vậy.
Lòng dạ tàn nhẫn ác độc?
Lúc cô nổ s.ú.n.g thì đúng là rất tàn nhẫn, nhưng cô lại sẵn sàng giúp những đứa trẻ ở trấn Đại Danh lật án, cũng có thể nói cô không tốt bụng, nhưng không thể nào dính dáng đến từ ác độc được.
Chỉ riêng mấy chuyện này thôi, cũng đã khác hoàn toàn so với con người cô của bốn năm trước rồi.
Hơn nữa, cô còn là người có kiến thức uyên bác, khí chất ưu tú, hành động rất quyết đoán, không thể nào là một cô thôn nữ bình thường được.
Bây giờ Thi Liên Chu bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như ngay từ lúc bắt đầu cô đã không muốn dây dưa quá nhiều với anh, nếu cô thực sự là người phụ nữ bốn năm trước, sau khi cô nhận ra được sự hứng thú của anh với cô thì sao cô lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ?
Còn có... những đứa con của anh nữa?
Cho nên, chân tướng của chuyện này rốt cuộc là sao?
Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn khoét một cái lỗ trên khuôn mặt cô vậy.
Khương Chi nhếch môi, sau đó cô chỉ vào chỗ đang chảy m.á.u trên cánh tay mình rồi nói: “Tôi có thể bôi thuốc trước được hay không?”
Thi Liên Chu ngẩn ra, khuôn mặt điển trai của anh tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng anh cũng không nói gì.
“Tôi tên là Khương Chi, tôi đã rơi xuống vách núi, sau đó tôi cũng không hiểu được tại sao mình lại trở thành Khương Chi Tử.” Khương Chi lấy thuốc povidone ra bôi lên vết thương của mình, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt hờ hững của Thi Liên Chu, rồi chỉ vào vết thương trên trán của anh: “Anh muốn bôi thuốc không?”
Cô cũng không biết rằng nói ra một chuyện “Huyền huyễn” như vậy có phù hợp hay không.
Nhưng Khương Chi chắn chắn một điều, cô không muốn gánh tội thay cho nguyên chủ trước mặt Thi Liên Chu.